- Hai ta đều biết, thực lực một khi đạt đến cấp Chúa Tể, muốn tiến thêm một bước cũng vô cùng khó khăn. Chúng ta tuy trở thành cấp Chúa Tể mấy nghìn vạn năm, nhưng thực lực tăng lên cũng không nhiều. Chúa Tể U Minh có thể đột phá trong tầm mắt chúng ta, thực lực sợ rằng không kém trạng thái đỉnh phong của chúng ta bao nhiêu. Với trạng thái yếu ớt của chúng ta hiện giờ căn bản không phải đối thủ của hắn. Chúa Tể Quang Minh trầm giọng nói.
- Không sai, ta đề nghị chúng ta nên tìm một chỗ bí mật bế quan, sau khi phục hồi thực lực hãy trở lại Chí Tôn Thiên. Lúc đó cho dù thực lực Chúa Tể U Minh không yếu hơn chúng ta, cũng không làm gì được. Chúa Tể Bóng Đêm cũng đồng ý.
Chúa Tể Hắc Ám suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Nếu ba người bọn họ cùng trở về, có thể làm được nhiều chuyện, Chúa Tể Hắc Ám cũng khá nắm chắc thuyết phục Chúa Tể U Minh cùng hợp tác, cùng đối phó Chúa Tể Quang Minh và Chúa Tể Bóng Đem. Nhưng hiện giờ Chúa Tể Quang Minh lựa chọn không quay lại, Chúa Tể Hắc Ám đang bị thương trở về, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu công kích của Chúa Tể U Minh. Nghĩ được điểm này, Chúa Tể Hắc Ám tự nhiên sẽ không một mình quay lại.
Ba vị cấp Chúa Tể ẩn nấp, trực tiếp dẫ đến việc một mình Chúa Tể U Minh nắm giữ cả Chí Tôn Thiên. Chí Tôn Thiên bước vào thời đại U Minh. Cũng chôn xuống mầm họa hỗn loạn của Chí Tôn Thiên trong tương lại.
Ở một nơi khác, Nặc Á đi dọc theo biên giới hỗn độn đã gần một năm, sắp tới được Trái Đất trong truyền thuyết.
- A? Nơi này thật lạ, ta cảm nhận được khí tức thế giới, nhưng nơi này hoàn toàn trống không. Hùng Bá Thiên trầm giọng nói.
- Ta cũng cảm nhận được, thế giới thần dẫn chỉ tới nằm trong khoảng trống không này. Chúng ta có nên tiến vào không? Lúc này nơi Nặc Á đang đứng vừa vặn ở bên bờ một khoảng trống không. Phía sau là Hỗn Độn Chi Khí đang cuộn trào, phía trước thì là một vành đai không có thứ gì. Những nơi thế này thường được cho là tận cùng của Hỗn Độn Hải. Đương nhiên, không có ai thực sự đi qua Hỗn Độn Hải, bởi vì không thể suy đoán đi qua Hỗn Độn Hải rốt cuộc là thế nào, bên trong có bao nhiêu Hỗn Độn Đại Thế Giới. Có sinh linh gì sinh sống, phát triển văn minh thế nào.
- Ta tin rằng Lý Lân sẽ không gạt ta. Nặc Á ngay cả Hỗn Độn Hải không sợ, tự nhiên sẽ không sợ vành đai trống rỗng này, đi thôi. Chúng ta đi xem xem. Thiên đế Đại Tần trầm giọng nói.
Mọi người thúc dục Nặc Á tiến vào trong hư vô, nơi này không có sinh cơ, đập vào mắt chỉ là một mảnh hoang vu.
- A, mau nhìn kìa, có ánh sao. Nguyên Tố chi tổ đột nhiên mở miệng, chỉ về một điểm ánh sáng yếu ớt trong hư không xa xa nói.
Thần niệm mọi người quét về phía đó, trong hư vô, thần niệm dường như có thể kéo dài hơn nữa. Một màn quang điện yếu ớt phía xa bị thần niệm mọi người bap phủ, nhất thời trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
- Đó là một ngôi sao? Hơn nữa còn là Mặt Trời chói chang. Hùng Bá Thiên nói.
Mọi người dọc theo thần dẫn tiến tới, những ngôi sao trong không gian ngày càng nhiều. Ngoại trừ Mặt Trời ra, còn có những tinh cầu bản thân không phát sáng quay tròn vây quanh Mặt Trời.
- Ở đây có thể sinh ra sinh mệnh sao? Ta cảm giác nơi này là một chỗ thế giới tồi tàn! Toàn bộ thế giới đã sớm héo rũ, không có sinh cơ mới đúng. Sinh Mệnh chi tổ thì thầm.
- Đáng lý là như thế. Đây là một Hỗn Độn Đại Thế Giới xa xưa, chỉ là cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì, cả đại thế giới nổ tung, hình thành một mảnh không gian hư vô vạn cổ trường tồn. Mà những cái gọi là ngôi sao này là những mảnh vỡ sau khi đại thế giới tan vỡ, vẫn vận chuyển theo một quy tắc nào đó. Nguyên Tố chi tổ trầm ngâm hồi lâu rồi nói.
- Giải thích như vậy cũng tạm ổn, Lý Lân nói kiếp trước từng ở nơi này, ngươi cảm thấy thế giới thế này có thể nuôi dưỡng sinh mệnh không? Hùng Bá Thiên nói với Sinh Mệnh chi tổ. Tất cả mọi người không ai có thể so sánh lý giải về sinh mệnh với Sinh Mệnh chi tổ. Cho dù Đạo Nhân Bất Tử đánh giá Sinh Mệnh Chi Đạo của Sinh Mệnh Chi Tổ có phần cố chấp.
- Ta cũng không biết, có thể thế giới này vẫn chưa hoàn toàn hủy diệt! Sinh Mệnh chi tổ thì thầm. Sinh mệnh vốn rộng lớn khó lường. Không ai có thể nói ngộ thấu sinh mệnh. Sinh Mệnh chitổ cực kỳ coi trọng chỉ điểm lúc xưa của Đạo Nhân Bất Tử, nhưng làm sao lĩnh ngộ tuần hoàn của sinh mệnh, Sinh Mệnh chi tổ vẫn chưa có manh mối gì. Nàng nghiên cứu Luân Hồi Chi Đạo trong Nặc Á, đáng tiếc phát hiện tuy có liên quan đến sinh mệnh, nhưng rõ ràng không phải là thứ sinh mệnh nàng cần. Luân Hồi Chi Đạo là mâu thuẫn của sinh mệnh bản nguyên, không có chút quan hệ nào với sinh ra sinh mệnh, biến mất sống lại.
Sau khi Nặc Á tiến vào vành đai hư không này, không ngừng xuyên qua không gian, thời gian nửa ngày đã bay qua mười mấy tinh hệ. Đáng tiếc những tinh hệ này đều cực kỳ tồi tàn, ánh sáng chói chang của mặt trời tuy mạnh mẽ, nhưng không che đi được vẻ tịch mịnh.
Một ngày, Nặc Á tiến vào một tinh hệ mới, thần niệm mọi người theo thói quen phát ra ngoài, vốn chỉ tùy ý tra xét, nhưng lại có phát hiện có người.
- Ta phát hiện một chỗ có dấu vết sinh mệnh, nơi này lại có tinh cầu có sinh mệnh. Nguyên Tố chi tổ la lớn. Tất cả mọi người bị đánh thức, Nắc Á bị điều khiển đi về phía tinh cầu này.
Sau khi xuyên qua hư không, Nặc Á xuất hiện trong một tiểu tinh hệ, tinh hệ này chỉ có một hằng tinh phát ra ánh sáng, ánh sáng không có gì khác hằng tinh của những tinh hệ khác, nhưng cách không xa hằng tinh này rõ ràng lại có hai hành tinh khác thường. Hai hành tinh này rất gần nhau, phạm vi xoay tròn cũng tương tự.
- Ta muốn đi xem thử! Sinh Mệnh chi tổ đứng dậy.
- Cùng đi đi, có lẽ chúng ta có thể nhìn thấy kỳ tích của sinh mệnh ở đây. Hùng Bá Thiên trầm giọng nói. Tuy bọn họ không lĩnh ngộ Sinh Mệnh Chi Đạo, nhưng có nhiều thứ đến một trình độ nào đó thì sẽ thông suốt, loại chuyện này chứng kiến một chút cũng coi như có lợi mà vô hại.
Mấy người rời khỏi Nặc Á, tiến vào một hành tinh màu vàng đất. Mặt đất nơi này có một phần ba là nước, bên bờ nước, đã sinh ra một ít vật màu vàng. Sinh Mệnh Chi Tổ cầm lên, vẻ kích động trên mặt trở thành thất vọng.
- Đây không phải là sinh mệnh mới, chỉ là một ít khoáng thạch phong hóa mà thành. Sinh Mệnh chi tổ thất vọng nói.
- Đừng vội vàng, còn có một tinh cầu khác. Tinh cầu đó gần Mặt Trời hơn, có lẽ có ngạc nhiên bất ngờ thì sao. Vừa rồi thần niệm của ta rõ ràng bắt được dao động sinh mệnh. Nguyên Tố chi tổ khẳng định chắc chắn.
Mọi người gật đầu, phóng lên trời, vòng qua một phần ba quỹ đạo, tới gần tinh cầu màu lục.
- A? Quả nhiên là có dao động sinh mệnh! Vẻ mặt Sinh Mệnh chi tổ vui mừng, trong lòng nàng vô cùng kích động, nếu lĩnh ngộ được sinh mệnh sinh ra trong hủy diệt có lẽ nàng sẽ có thể đột phá bình cảnh, đạt đến cảnh giới cao hơn.
Mọi người xông đến tinh cầu màu lục này, phả vào mặt là hơi nước nồng đậm, biển chiếm chín phần thế giới này, lục địa còn lại thì bị chi thành từng hòn đảo nhỏ, trên đảo mọc đầy cây cối xanh ngắt, tuy chỉ có một loại, nhưng lại tản ra khí tức sinh mệnh cứng cáp.
- Khí tức sinh mệnh ở đây tinh khiết quá! Không bị pha tạp bất cứ thứ gì khác. Sinh Mệnh chi tổ khoát tay, trong một gốc cây xanh phát ra một tia tinh hoa màu xanh, đây là bản nguyên sinh mệnh của đại thụ, đối với Sinh Mệnh chi tổ mà nói, loại tinh hoa sinh mệnh này yếu đến không đáng kể, nhưng độ tinh khiết thì đến Sinh Mệnh chi tổ cũng bất ngờ.
- Một gốc thực vật thông thường lại có thể tạo ra khí tức sinh mệnh có thể so với suối Sinh Mệnh. Đây là sinh mệnh chi lực sinh ra trong hủy diệt sao? Sinh Mệnh chi tổ trầm tư. Vừa rồi trong đầu nàng lóe lên một tia linh quang, đáng tiếc nàng vẫn chưa nắm được.
- Mau nhìn, trong biển có cá, hơn nữa hình thể không nhỏ! Hùng Bá Thiên đánh một quyền xuống mặt biển, lôi một con vật khổng lồ ra.
- Đây là cá sao? Làm sao lại cổ quái như vậy? Con quái vật được gọi là cá này có cái đầu rất lớn, thân thể dẹt, dưới đầu đầy nhưng xúc tu, trên đó đầy giác hút. Nếu Lý Lân đi cùng họ tới đây, sẽ gọi loại sinh vật nhuyễn thể này là mực.
- Chắc là một loại sinh mệnh nguyên thủy. Thật muốn ở nơi này quan sát một đoạn thời gian, xem xem sinh mệnh chân chính sinh ra như thế nào. Sinh Mệnh chi tổ lóe lên một tia khát vọng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gắng đè nén tâm tư này, nàng không phải không việc gì đến đây khảo sát, nàng phải đi tới địa cầu, đợi Lý Lân có thể trở về.
Nặc Á một lần nữa lên đường, Sinh Mệnh chi tổ một mạch suy tư, nhưng vẫn không thể nắm chắc được.
- Nếu muốn nhìn, vì sao không mang tinh cầu kia đi? Với thực lực của ngươi, hẳn là lúc nào cũng có thể làm được. Nguyên Tố chi tổ đi tới, không hiểu hỏi.
Sinh Mệnh chi tổ lắc đầu, nói: - Sinh mệnh nơi đó tinh khiết, ta không muốn phá hoại và khinh thường nó. Ta đã ghi lại tọa độ nơi đó rồi, tương lai không có việc gì, ta sẽ đến đấy nghiên cứu cẩn thận.
Nguyên Tố chi tổ không hiểu được cách nghĩ của Sinh Mệnh chi tổ, nếu nàng là Sinh Mệnh chi tổ, tuyệt đối sẽ mặc kệ tất cả mang tiểu thế giới đó đi, thậm chí phá vỡ tại chỗ nhìn xem bên trong sẽ sinh ra cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]