Phân thân của Thần tôn hóa thành hư ảnh và như có thể tan biến bất cứ lúc nào, trên nét mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng. Cuối cùng thì phân thân nhìn sang hướng thần quang đang bao trùm lấy Băng Băng, ánh mắt phức tạp lạ thường. Đó chính là bản thể chuyển thế đã bỏ rơi mình, cho dù không có năng lực đọc được ý thức thì tất cả đều nhìn thấy sự oán giận của phân thân đối với bản thể đã từ bỏ mình.
Cũng trong lúc này, Băng Băng được bao trùm bởi thần quang từ từ mở mắt ra và nhìn phân thân với ánh mắt bình tĩnh.
- Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ lo cho Thần tộc một cách thỏa đáng.
Giọng nói của Băng Băng tuy vẫn là giọng nói non nớt, nhưng bên trong nó chứa được một thứ gì đó kiên định làm người nghe phải yên lòng.
- Đa tạ!
Phân thân của Thần tôn trong ánh mắt như được sự an ủi, sau đó thì phân thân bắt đầu tan biến như bọt nước vậy.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về Băng Băng khi cô bé thốt ra những lời đó. Tiếc là lúc này sự bình tĩnh trên khuôn mặt non nớt của cô bé đã biến mất, chỉ còn lại sự mơ hồ mà thôi. Sau đó cô bé khôi phục lại sự giảo hoạt của mình và hai tay hai chân trèo lên vai của Lý Lân.
Tiểu nha đầu ôm lấy cổ của Lý Lân rồi nói giọng ngọt như đường :
- Cha à, con nhớ cha muốn chết!
- Băng Băng, qua đây!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1888042/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.