Chương trước
Chương sau
Lý Lân bất đắc dĩ gật đầu, hắn quả thực muốn rời khỏi. Hắn không cô độc như người cha tiện nghi của hắn, sau lưng hắn còn có thân nhân bằng hữu, so với thiên địa đại kiếp, Lý Lân càng hy vọng có thể ở cùng một chỗ với bọn họ. Hắn đi ra từ trong Đế thi, đưa Đế thi vào trong mộ địa thần kỳ trong không gian Lục Mang Tinh, cũng nổi lên một tòa tích tụ sinh cơ. Thiên đế Đại Tần nói đúng, ỷ vào ngoại vật nhất thời thì được, cả đời là không thực tế. Hơn nữa Lý Lân từ khi Đế khi khôi phục sinh cơ nhìn thấy con đường sống lại của Đế thi, cho dù cường giả Đế thi này thân phận thế nào, sớm muộn cũng có một ngày hồi phục, đến lúc đó Lý Lân tất nhiên sẽ mất đi Đế thi, trở lại bộ dạng nguyên bản của bản thân. Cách nghĩ này khiến Lý Lân bỏ đi ỷ lại với Đế thi.

Xông ra khỏi Man Hoang cổ địa, Lý Lân lần đầu đứng ở Hắc Thủy Vương Thành, hắn không mang mọi người ở Hắc Thủy Vương thành đi, mà lưu lại một truyền tống trận nối thẳng tới Vô Cực thành Hỗn Loạn Lĩnh. Coi như một đường sinh cơ cho sinh linh Vương thành, sau đó nhanh chóng bay về phía Yên Kinh Đại Tần.

Mục đích của hắn là Tần gia, khiến Lý Lân buồn bực chính là Tần Tuyết Linh vẫn đang bế quan, còn về phần nuôi dưỡng hài tử, Tần gia lão tổ nói không rõ ràng. Lý Lân không tùy tiện quấy rối, mà để lại một bức thư và không gian truyền tống trận, nói cho Tần Tuyết Linh nếu không kịp đi Hỗn Loạn Lĩnh, thì có thể đi Man Hoang cổ địa tìm phụ thân Thánh Quân Lý Thừa Càn.

Lúc Lý Lân quay lại Hỗn Loạn Lĩnh, chỉ là khi đi qua Bắc vực, sắp tiến vào Trung vực, một dao động quen thuộc truyền đến từ phía dưới, khiến Lý Lân nhịn không được dừng chân.

- Là hắn?

Trong mắt Lý Lân lóe lên một tia kinh ngạc, hơi trầm tư, rồi nhanh chóng bay xuống từ hư không, trong nháy mắt xuất hiện trong một phủ đệ rộng rãi. Trước mặt hắn là một thanh niên ngơ ngác, hiển nhiên là đang kinh hãi vì Lý Lân đột nhiên xuất hiện.

- Ngươi... Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?

Thanh niên lắp bắp nói. Lẽ nào đây là họa từ trên trời rơi xuống, làm chuyện xấu nhiều bị trời phạt.

- Tứ hoàng đệ, lâu rồi không gặp! Lúc đầu ta đi Đại Đường Yên Kinh muốn chăm sóc ngươi tử tế, không ngời ngươi đã rời đi rồi!

Trên mặt Lý Lân lộ ra nụ cười. Thanh niên trước mặt không ai xa lạ, chính là Đại Đường tứ hoàng tử Lý Kỳ, cũng là người đầu tiên đấu đá với Lý Lân sau khi chuyển thế.

Nụ cười trên mặt tứ hoàng tử còn khó coi hơn là khóc, gượng cười nói:

- Đệ cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc đó có chuyện quan trọng không thể không rời đi.

- Phải không? Chuyện gì quan trọng hơn huynh đệ ta gặp nhau?

Nụ cười trên mặt Lý Lân dần biến mất.

Lý Kỳ thấy biến hóa của Lý Lân, thân hình sụp xuống, không để ý hình tượng ngồi bệt xuống.

Lý Lân cau mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. Phế vật chính là phế vật, cho dù thực lực cường đại bao nhiêu, không có ý chí kiên định cũng không dùng được.

Lý Lân đột nhiên mất đi hứng thú trao đổi, trong nháy mắt đánh ra cấm chế, thi triển thần thông quan sát ký ức của hắn.

Không nhìn thì thôi, trong mắt Lý Lân lóe lên một tia sát cơ.

- Không ngờ Thụy Vương Đại Tần lúc trước lại là ngươi dẫn tới. Ngươi đúng là đệ đệ tốt của ta!

Lý Lân lạnh giọng nói.

Tứ hoàng tử nghe được Lý Lân nói, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

- Tam ca tha mạng, tam ca tha mạng, đệ nhất thời hồ đồ, đệ không dám nữa, huynh đừng giết đệ, đừng giết đệ!

Nhìn bộ dạng cầu khẩn của tứ hoàng tử, sát cơ trên người Lý Lân tiêu tán, hồi lâu mới nói:

- Dẫn ta đi gặp phụ hoàng!

- Được được, tam ca đi với đệ!

Thấy Lý Lân thu lại sát ý, tứ hoàng tử biết mạng mình đã giữ được. Hắn không dám lộ ra chút ý niệm oán độc nào trước mặt Lý Lân, vô cùng cung kính dẫn Lý Lân rời khỏi tòa trang viên đẹp đẽ này.

Tòa thành thị này tên là Đường thành, thành trì cũng không quá lớn, trên Thương Long đại lục cùng lắm chỉ tính là nhị lưu. Nhưng trong đó lại có một tông môn cường đại tên là Đường tông. Mấy năm trước Đường tông chỉ là một tông môn nhỏ không đáng kể trong Đường thành, nhưng mấy năm nay, cao thủ Đường tông tầng tầng lớp lớp, trong thời gian cực ngắn khống chế phạm vi nghìn dặm, đánh bại cắn nuốt rất nhiều thế lực cường đại, trở thành một bá chủ cương vực. Đường tông mặc dù thành lập ở Đường thành, nhưng khi quật khởi lại chuyển lên núi ngoài thành. Mà trang viên đẹp đẽ Lý Lân phát hiện tứ hoàng tử chính là phủ thành chủ Đường thành, mà tứ hoàng tử khúm núm trước mặt Lý Lân lại là thành chủ hiện tại của Đường thành.

Khi Lý Lân bước vào sơn môn Đường tông, mấy bóng người quen thuộc đi ra. Hiển nhiên đối phương đã biết hắn tới, đặc biệt đến đón.

- Tam ca, lâu rồi không gặp!

Một thiếu niên hai mắt linh động tiến lên đón, nhìn có phần thân thiết với Lý Lân.

Thiếu niên hai mắt linh động chính là bát hoàng tử Lý Dĩnh, chỉ là thiếu niên thông tuệ năm đó đã lớn, khí tức trên người cũng trở nên mạnh mẽ, hiển nhiên mấy năm rời khỏi Đại Đường hắn cũng có cơ duyên không tệ, bước lên con đường cường giả.

- Bát đệ, không ngờ đệ cũng rời khỏi Đại Đường, nhưng hiện giờ xem ra cũng là lựa chọn đúng đắn.

Lý Lân biết bát hoàng tử cũng không kế thừa huyết mạch Đại Tần, rời khỏi Đại Đường cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng không dễ ở chung với chư vương Đại Tần cường đại. Những chuyện xảy ra lúc đầu ở Yên Kinh cũng có liên quan đến chư vương Đại Tần.

- Tam ca, mấy năm trước đệ cũng muốn đi tìm huynh và ngũ ca, nhưng cuối cùng vẫn theo phụ hoàng đến nơi đây. Đệ nghĩ phụ hoàng gặp huynh nhất định sẽ vui vẻ.

Bát hoàng tử vui vẻ nói. Hiển nhiên hắn không hề rõ chuyện Lý Lân cũng không phải con của Lý Chấn Viễn.

Sau lưng bát hoàng tử là lục hoàng tử và thất hoàng tử, lục hoàng tử càng thêm uy mãnh, thoạt nhìn giống như mãnh thú hình người. Hình thể Lý Lân cũng hơi hùng tráng, nhưng so với người cao ráo như lục đệ thì vẫn không bằng. Về phần thất hoàng tử, thân thể vẫn yếu đuối như cũ, khí thế trên người cũng không mạnh, nhưng Lý Lân chỉ liếc nhìn hắn, biết người này giỏi tính toán, không dễ dàng đắc tội.

Lục hoàng tử và thất hoàng tử rất xa lạ với Lý Lân, khi còn bé bọn họ từng gây hấn với Lý Lân, nhưng hiện giờ thân phận hai bên chênh lệch quá lớn, chuyện năm đó đã không cần phải nhắc đến nữa. Lục hoàng tử tò mò nhìn Lý Lân, muốn tìm Lý Lân bàn luận, nhưng thất hoàng tử ở bên cạnh nói gì đó khiến lục hoàng tử chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua. Ánh mắt thất hoàng tử nhìn về phía Lý Lân cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên hắn cũng khá hiểu về tình hình Lý Lân lúc trước. Cũng không chút kinh ngạc về Lý Lân, thất hoàng tử thiên về mưu lược, mà mưu lược thì phải tận lực nghe ngóng tin tức ngoại giới.

Dưới sự dẫn dắt của những huynh đệ này, Lý Lân đi vào trong sơn môn Đường tông. Nhìn tất cả xung quanh, Lý Lân rất kinh ngạc. Mặc dù biết Lý Chấn Viễn kế thừa tông môn thượng cổ khá mạnh, nhưng khi thực nhìn thấy, mới hiểu nội tình mạnh mẽ này không phải loại tông môn như Thánh Thiên Tông có thể so được.

- Bát đệ, phụ thoàng thừa kế tông môn thượng cổ gì?

Lý Lân tò mò hỏi. Khí thế như vậy tất nhiên thời kỳ thượng cổ có uy danh hiển hách của mình.

Bát hoàng tử lắc đầu, thì thầm:

- Kỳ thực đệ cũng không biết, phụ hoàng rất kỵ đụng chạm đến chuyện này, thập nhị thần tướng phụ trách dạy dỗ bọn đệ cũng không dám nói nhiều.

Lý Lân gật đầu, nghĩ đến khi gặp Lý Chấn Viễn tự nhiên sẽ được giải đáp.

Trước một tòa cung điện cổ xưa nhỏ ở trung ương Đường tông, hai bóng người ngăn cản lối đi Lý Lân. Hai người này Lý Lân đều biết, lúc trước hai cường giả theo Lý Chấn Viễn công kích Lăng Tiêu Tông, là cường giả trong mười hai Thần vệ dưới trướng Lý Chấn Viễn, nhưng lúc này Lý Lân mới phát hiện mình xem thường hai thần tướng này, tuy bọn họ thể hiện ra thực lực chỉ là Thần cấp, nhưng Lý Lân cảm nhận được thần lực phong phú ba động trong cơ thể họ, hiển nhiên trong cơ thể những người này đều có cấm chế, một khi cởi bỏ toàn bộ cấm chế, ít nhất cũng là cường giả cấp Thánh nhân.

- Tông chủ đợi ở bên trong! Mời!

Hai vị thần tướng vẻ mặt dửng dưng, cho dù là mấy tông chủ công tử hay là người khách quen thuộc như Lý Lân cũng không có vẻ gì tốt.

Lý Lân đi theo đám bát hoàng tử vào trong. Phong cách trong cung điện cực kỳ cổ xưa, không thể so sánh với hoàng cung Đại Đường tráng lệ. Bên trong chỉ bày mấy cái bồ đoàn, trên bồ đoàn chính giữa ngồi tông chủ Đường tông, cũng chính là phụ hoàng đám bát hoàng tử, Lý Chấn Viễn.

- Ngươi đã tới rồi, ngươi đã mở ra huyết mạch Đại Tần, hẳn đã hiểu thân thế của mình.

Lý Chấn Viễn mở mắt, bình thản nhìn Lý Lân, thậm chí có thể nói là dửng dưng, dường như thiên địa này không có thứ gì có thể khiến hắn chú ý.

- Ta đã biết, ngươi đang chờ ta đến sao?

Lý Lân dù sao cũng là cường giả Thần cấp đỉnh phong, tuy không thể thôi diễn thiên địa, nhưng linh giác bản năng vẫn cực kỳ nhạy cảm. Cho dù là gặp phải tứ hoàng tử, hay là lúc gặp đám bát hoàng tử, dường như tất cả đều bị người ta nhìn thấu, hành động dựa theo kịch bản của người khác.

- Coi như thế đi, chỉ là không nghĩ tới người tới là ngươi.

Lý Chấn Viễn bình thản nói.

- Cần ta làm gì?

Dù sao cũng từng gọi là phụ hoàng, nhìn thấy hắn Lý Lân luôn khó có thể duy trì bình tĩnh. Lý Lân biết, loại không bình tĩnh này không phải vì hắn, mà là từ Lý Lân kiếp này, mặc dù hắn bị Lý Lân kiếp trước thay thế, nhưng rất nhiều chấp niệm vẫn chôn dấu trong cơ thể, mà hoàng đế hiền minh Lý Chấn Viễn chính là thần tượng của Lý Lân hồi còn nhỏ. Đáng tiếc lúc đó hắn yếu đuối vô năng, lại không ai che chở, phụ hoàng này cũng chỉ gặp một vài lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.