- Chàng đã đến rồi?
Trong mắt Mộng Tử La khó kìm nổi một chút kích động. Loại phản ứng này làm cho Lý Lân có chút khó hiểu.
- Không sai, không ngờ là ta còn sống chứ gì!
Lý Chấn Viễn lạnh giọng nói.
Mỹ nhân mặc cung trang màu tím vẻ mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên một chút đau đớn thật sâu.
- Chấn Viễn, xin lỗi!
Lời xin lỗi của Mộng Tử La vượt ngoài dự đoán của mọi người.
- Tông chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?
Một mụ già sắc mặt khó coi nói.
- Ta là tông chủ, làm cái gì còn cần ngươi lắm mồm sao?
Mỹ nhân cung trang đanh mặt, lớn tiếng nói.
Mụ già đầu bạc biến sắc, cuối cùng lấy vẻ mặt khó coi cúi đầu.
Mộng Tử La quay đầu nhìn về phía Lý Chấn Viễn, lại chỉ thấy vẻ mặt tức giận của y.
- Ngươi cảm thấy xin lỗi có thể bù lại sai lầm năm đó của ngươi? Mườilăm năm ngắn ngủi ngươi đã đột phá đến Thần cấp trung kỳ, huyết mạchhoàng thất Đại Tần xem ra đã bị ngươi luyện hóa hoàn toàn.
Lý Chấn Viễn vẻ mặt cười lạnh nói.
- Chấn Viễn, chàng biết ta không thể nào ra tay với chàng, chàng đi đi!
Trên mặt Mộng Tử La hiện lên chút thống khổ.
- Đi? Không lấy về những thứ năm đó ta đã mất đi, ta cũng sẽ không đi.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
Mộng Tử La lắc đầu, nói:
- Chấn Viễn, chàng không nên ép ta.
- Ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887972/chuong-762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.