Chương trước
Chương sau
- Vậy huynhchuẩn bị xử lý bộ hài cốt này như thế nào? Nếu muội không nhìn lầm, tòanúi hài cốt này là do bộ hài cốt Cự Long này chống đỡ. Một khi chúng talấy đi, ngọn núi này tất sẽ sụp đổ, cũng làm cho linh thú trong ManHoang Cổ Địa cảnh giác!

Tuyết Linh đi vòng quanh cái đầu rồng cực lớn một vòng, lộ vẻ khó coi nói.

- Bộ hài cốt này cực kỳ bất phàm, nếu Ngao Thiên khôi phục bản thể rồidung nhập vào trong cơ thể, rất có thể mạnh mẽ tạo ra một cường giả Thần cấp trong thời gian ngắn. Bởi vậy, vô luận thế nào cũng phải mang nóđi!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Vậy huynh chuẩn bị làm thế nào?

Tuyết Linh hỏi.

- Dùng thần binh này chống đỡ núi xương, phía dưới thì dùng hung kích đánh gãy, uy lực giảm lực, lưu tại trong tay cũng yếu đi!

Trong tay Lý Lân xuất hiện một thanh trường kiếm cổ xưa, trên thân kiếm ẩn chứa vài vết nứt không quá rõ ràng.

- Đây chính là một thần binh thượng cổ, dù hiện tại đã hư hao, nhưngtương lai chưa chắc không thể sửa lại, để lại nơi này thì thật đángtiếc.

Tuyết Linh tiếc nuối nói.

- Một kiện thần binh vẫn không bằng hai cái mạng nhỏ chúng ta. Huống chi ta cảm giác biển bạch cốt này có điểm cổ quái, giống như nơi này là một cái trận pháp, mà căn cơ trận pháp chính là cái gì đó trên bạch cốt CựLong này. Nếu chúng ta không dùng vật gì có cấp bậc gần tương đương đểthay thế, một khi thu lấy hài cốt cự long sẽ gây ra phiền toái lớn.

Lý Lân nói. Cảm giác của hắn luôn rất chuẩn, đây cũng là lý do vì saohắn không trực tiếp thu lấy bạch cốt Cự Long ngay sau khi rút ra ý thứctinh huyết của Ngao Thiên.

Sau khi Lý Lân thi triển đại thần thông, lấy thần lực vô tận chống đỡnúi xương cực lớn này, sau đó thu lấy bạch cốt Cự Long dài hơn vạntrượng vào. Thần kiếm ùng ùng tăng lên, mạnh mẽ cắm xuống mặt đất, từngđợt thần quang bắt đầu khởi động, trong khi chống đỡ núi bạch cốt, thânkiếm cũng phát ra từng âm thanh bi ai mỏng manh.

- Thần kiếm đang kêu khóc!

Tuyết Linh bị cảm nhiễm, thần sắc có chút cô đơn nói.

- Khi vừa mất đi chủ nhân thì e là nó đã gặp phải kết cục hiện tại rồi.Thần binh có linh, cả đời cũng chỉ nguyện ý đi theo một chủ nhân, mộtkhi chủ nhân mất đi, kiếm linh nếu không chết trận thì cũng chậm rãi suy yếu mà tiêu tán.

Lý Lân trầm giọng nói. Loại tình cảm này không chỉ có ở chuôi thần kiếmnày, Trên những thần binh thượng cổ như Thanh Long đao, Bạch Hổ Kiếm hay Huyền Vũ Khải cũng cực kỳ rõ ràng. Cũng vì sự than khóc khi mất đi chủnhân này mà Lý Lân mới không tế luyện bọn chúng. Lại bỏ ra nhiều côngsức để luyện chế Hung kích nguyện ý chiến đấu cùng hắn.

Ngay tại khi Lý Lân chuẩn bị rời khỏi, toàn bộ biển hài cốt vô tận phátsinh chấn động kịch liệt, một tiếng gầm nặng nề từ phía xa truyền lại.

Lý Lân biến sắc, không chút nghĩ ngợi vọt về hướng ra ngoài Man Hoang Cổ Địa.

- Vù…

Một hắc ảnh giống như tia chớp đánh về phía Lý Lân. Trong lúc chớpnhoáng này, Lý Lân dùng Hung kích ngăn cản, dù chặn được một đòn này,nhưng lực lượng kinh khủng kia làm cho Lý Lân bị bắn đi như đạn pháo,chật vật lộn người lăn đi.

Lý Lân hơi ổn định lại thân hình, tiếp tục điên cuồng chạy trốn. Lựckhông gian đã được hắn vận dụng tới cực hạn, toàn thân giống như xuyênqua hư không trong chớp mắt, hiển nhiên đã đạt tới cực hạn mà thân thểhắn có thể thừa nhận.

Vù….

Lại một tia ô quang đánh lại, Lý Lân bị một kích đánh vào, hai tay hắn có chút run run, hổ khẩu truyền tới đau đớn.

- Đây là cái quỷ gì thế?

Bị công kích hai lần liên tiếp, Lý Lân lại không thể nhận ra đó là thứ gì. Điều này làm cho Lý Lân cảm thấy cực kỳ trầm trọng.

Vù vù…

Hai luồng ô quang lại đánh tới, Lý Lân kịch liệt biến sắc, hung kíchvung lên như gió, mạnh mẽ chặn trước ô quang. Trong nháy mắt ngắn ngủinày, Lý Lân đã nhìn thấy rõ quái vật công kích mình rồi. Đó là một quáivật toàn thân mọc đầy xúc tua với nhiều cục u mang theo dịch nhờn. Những xúc tua này cực kỳ dài nhỏ, giống như là bị mạnh mẽ xé thành như vậy,ngay tại khi Lý Lân ngăn cản công kích thì những xúc tua ghê tởm kiacũng rụt trở về.

Sắc mặt Lý Lân cực kỳ âm trầm, thứ quỷ quái này nhanh như điện, hơn nữa, Lý Lân không thể xác định có bao nhiêu cái. Còn nữa, ở khoảng cách xanhư vậy mà lại phát ra công kích khủng bố, thực lực quái vật này e làvượt xa chính mình.

Lý Lân chưa bao giờ thiếu chiến ý, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc tìmchết. Giữa hai bên có thực lực chênh lệch quá lớn,nếu còn ở lại thì trừphi óc đầy nước.

Trốn, phải dùng hết toàn lực mà trốn.

Vù vù vù….

Rất nhiều ô quang đánh úp lại, lần này làm cho Lý Lân càng thêm chậtvật. Hung kích chỉ có thể đỡ được ba bốn cái, cái thứ tư đã từ dướixương sườn hắn mà xuyên qua, áo giáp do rễ cây sinh mệnh ngưng tụ liềnvỡ tan. Thậm chí, dưới sườn Lý Lân đã có vết máu xuất hiện, chưa trựctiếp công kích đã làm cho Lý Lân đổ máu.

Kết quả này làm cho Lý Lân trở nên cực kỳ khó coi. Không phải đối thủ,hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc. Cho đến bây giờ, đốiphương còn chưa hiện ra chân thân, chỉ ra tay từ cự ly rất xa đã làm cho Lý Lân chật vật không chịu nổi. Nếu tiếp theo mà công kích từ xúc tuacủa đối phương lại tăng lên, Lý Lân thật sự có khả năng bị thương nặng.

Tiếp đó, sắc mặt Lý Lân đã hoàn toàn thay đổi, bởi vì từ phía xa truyềnlại khí tức cực kỳ khủng bố. Lần công kích này, xúc tua kia đã tăng lêngấp đôi, chi chít như thần mâu làm hắn không thể tránh né.

Tâm thần Lý Lân đã bốc lên rồi, nguy cơ tử vong đã tràn ngập.

Vù…

Lý Lân đột nhiên biến mất, một Lục Mang Tinh màu xanh bị đánh bay, sau đó liền biến mất trong nháy mắt.

Ầm ầm..

Hư không sụp đổ, Lục Mang Tinh lơ lửng trong không gian loạn lưu, rất nhanh cũng liền biến mất.

Thùng thùng thùng….

Từng tiếng bước chân nặng nề truyền lại, trên biển hài cốt trắng phauxuất hiện một thân ảnh cực lớn. Thân ảnh này có bộ dáng như bạch tuộc,quanh thân mang theo vô số xúc tua, một con mắt cực lớn bắn ra tia sángkhát máu, nhưng lúc này, trong ánh mắt kia lại lộ vẻ mờ mịt, dường nhưkhông rõ vì sao con mồi của mình lại biến mất trong nháy mắt.

Ầm ầm…

Hư không vỡ tan, không gian thật lớn bị những xúc tua của bạch tuộc mạnh mẽ đập nát. Nhưng làm nó càng thêm mê mang là, con mồi Nhân loại kialại biến mất không thấy đâu, thậm chí ngay cả Lục Mang Tinh vừa nhìnthấy kia cũng mất tăm mất tích.

Gràoooo…..

Phẫn nộ rống lên một tiếng, hiển nhiên con bạch tuộc cực lớn nữa đã tức giận không thôi.

Trong không gian Lục Mang Tinh, Lý Lân lộ vẻ mặt trắng bệch, dù hắn cótốc độ rất nhanh, nhưng vẫn bị mấy cái xúc tua đánh trúng. Nếu khôngphải Lý Lân có thân thể mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, e là sớm đãbị địch nhân đánh cho tan nát, chứ đừng nói chi là còn có thể khống chếLục Mang Tinh theo không gian loạn lưu mà chạy trốn.

Lực lượng cây sinh mệnh không ngừng truyền vào trong cơ thể Lý Lân, từng chút một tu bổ vết thương trên người hắn.

- Coi thường rồi, đối phương thấp nhất cũng có thực lực Thần cấp trung kỳ đỉnh phong.

Lý Lân lộ vẻ khó coi nói. Tuyết Linh nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn, trợgiúp cho sinh mệnh tinh khí chữa trị thương thế trên người Lý Lân.

- Huynh cứ an tâm khôi phục thương thế trước, Lục Mang Tinh cực kỳ không đơn giản, con bạch tuộc kia khó mà phát hiện được.

Tuyết Linh ôn nhu nói.

- Ta không thể khinh thường, Lục Mang Tinh đang ẩn trốn trong không gian loạn lưu, cũng không phải thực sự biến mất. Tiếc là hiện tại ta cònchưa nắm giữ thần thông thời gian, nếu không chúng ta trốn vào thờikhông khác, như vậy thì dù đối phương là Thần cấp hậu kỳ cũng không thểlàm gì được chúng ta.

Lý Lân tức giận nói.

- Không phải huynh đã nắm giữ được lực không gian sao? Như vậy đã nghịch thiên lắm rồi, thần thông về thời gian thì người thường khó mà họcđược. Còn nữa, muốn dùng thực lực tự thân mà trốn vào không gian khác,thần thông không gian phải lĩnh ngộ tới trình độ tiểu thành mới được.

Tần Tuyết Linh mở miệng nói. Trong không gian Lục Mang Tinh, nàng vẫnđang cố gắng thử đi lĩnh ngộ lực không gian cùng thời gian. Dù sao, thời không là nghịch thiên nhất, một khi nắm giữ thì tuyệt đối không đơngiản là vô địch trong cùng cấp như vậy mà thôi.

- Mượn lực lượng của Lục Mang Tinh, ta có thể sử dụng lực không giantrong một lúc. Tiếc là hiện tại, chỉ có Thời Gian Tĩnh Chỉ mới có chúttác dụng!

Lý Lân buồn bực nói. Hắn bỏ ra nhiều công sức lắm, nhưng căn bản không lĩnh ngộ được bao nhiêu.

Ngay tại lúc Lý Lân hết đường xoay sở, chỉ có thể trốn trong không gianLục Mang Tinh như rùa đen rút đầu, tiếng rống làm cho Lý Lân phấn chấntừ bên ngoài truyền lại.

Một thân hình không lồ từ phương xa tới gần, nhìn hình dáng thì là Nhânloại, chỉ là phóng lớn lên ngàn lần. Tiếng gầm làm Lý Lân phấn chấnchính là do người này phát ra.

- Đó chẳng lẽ là Man Hoang Cự Nhân trong truyền thuyết sao? Là một trong những thứ khủng bố không thể trêu chọc nhất của Man Hoang Cổ Địa?

Lý Lân lộ vẻ ngưng trọng nói.

- Man Hoang Cự Nhân có năng lực xé nát thần ma, chính là một kẻ khủng bố nhất trong Man Hoang Cổ Địa. Hiện tại đã nhằm vào con bạch tuộc kiarồi, e là sắp có đại chiến bộc phát!

Tần Tuyết Linh thấp giọng nói.

- Đây có lẽ là cơ hội của chúng ta!

Trong mắt Lý Lân bắn ra tinh quang.

- Cơ hội gì?

Tần Tuyết Linh không hiểu hỏi.

- Cơ hội làm ngư ông đắc lợi!

Lý Lân trầm giọng nói.

Tần Tuyết Linh lắc đầu, nói:

- Không đơn giản như vậy, mặc dù Man Hoang Cự Nhân không có bao nhiêutrí tuệ, nhưng thực lực tới một trình độ nhất định thì trí tuệ trở nênkhông còn tác dụng. Chỉ có điều làm ta tò mò là, Man Hoang Cự Nhân không phải bình thường chỉ hoạt động ở sâu trong Man Hoang Cổ Địa sao? Saolại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, làm cho người ta giật mình a!

Đối với lời của Tần Tuyết Linh, Lý Lân cũng không biết trả lời thế nào.Hiện tại thần thức của hắn đã dò xét ra ngoài, cẩn thận quan sát đạichiến mà không để đối phương phát hiện.

Man Hoang Cự Nhân sống theo cách nguyên thủy, mỗi người đều có lực lớnvô cùng, trong tay luôn cầm một gậy đá cực lớn. Không ai biết cây gậy đá này nặng bao nhiêu, thoạt nhìn cũng không phải quá rắn chắc, nhưng mặckệ Man Hoang Cự Nhân trải qua bao nhiêu đại chiến, cây gậy đá này vẫn ít khi bị gãy.

Rầm một tiếng, Man Hoang Cự Nhân vung lên một gậy đập xuống.

Vù vù…

Vô số xúc tua vọt lên, mạnh mẽ ngăn cản một gậy của Man Hoang Cự Nhân.Nhưng cũng không phải là không bỏ ra một cái giá lớn, mấy cây xúc tua bị đứt gãy, máu tươi vẩy ra, thoạt nhìn rất là chật vật.

Con quái vật hình bạch tuộc sợ hãi gầm rú, vậy mà lại muốn phá toái hưkhông chạy trốn. Tiếc là nó đã nhanh nhưng Man Hoang Cự Nhân lại càngnhanh hơn, đột nhiên Man Hoang Cự Nhân ném ra một gậy, một tảng đá cự bự vù vù bay về phía bạch tuộc.

Rầm một tiếng, thân hình con bạch tuộc đã chui một nửa vào trong hưkhông thì đã bị cây gậy đá mạnh mẽ xuyên qua, máu tươi tràn ngập.

Man Hoang Cự Nhân tiến lên từng bước, đột nhiên chụp lấy mấy cái xúc tua của bạch tuộc. Rầm một tiếng, con bạch tuộc bị kéo ra ngoài. Sau đó,Man Hoang Cự Nhân khẽ dùng sức, vậy mà lại mạnh mẽ xé con bạch tuộc lớnhơn trăm trượng thành hai nửa, không để ý gì mà ngồi gặm.

Nhìn phương thức ăn uống dã man máu me kia, Tần Tuyết Linh liền trốn một bên nôn mửa thật lâu. Lý Lân thì không bị ảnh hưởng gì, hai mắt nhìnvào trận chiến rất đơn giản đã phân thắng bại này, trên mặt lộ vẻ rungđộng không ai hiểu được.

Trong vòng một canh giờ, Man Hoang Cự Nhân giống như đã ăn no, vỗ bụngđứng lên, thuận tay túm lấy cây gậy đá cực lớn kia, chuận bị trở về chỗsâu trong Man Hoang Cổ Địa. Nó còn thuận tay lượm lấy một khúc xươngsườn dài nhọn trên biển bạch cốt, vừa đi vừa xỉa răng, hành động quái dị nói không nên lời.

Đợi Man Hoang Cự Nhân rời đi, phần còn lại của quái vật hình dạng bạchtuộc kia chậm rãi chuyển động, sau đó, những bộ phận tán loạn dần hội tụ lại.

Nhưng vào lúc này, một tia chớp hiện ra, một cây hung kích thật lớn gămvào trong mắt con quái vật hình bạch tuộc. Lý Lân theo sau vung hai taylên, đột nhiên đánh ra pháp tắc cường hãn nhất.

Quái vật hình bạch tuộc còn đang khôi phục lại hình dạng lại vỡ vụn trởlại. Sau đó, Lý Lân dùng Bạch Hổ kiếm đâm vào trong thân quái vật bạchtuộc. Khi quái vật bạch tuộc vừa hội tụ lại thì hắn liền cướp lấy mộthạt châu màu đen từ bên trong thân nó. Lý Lân nhanh chóng thu hồi hungkích, không chút nghĩ ngợi liền trốn ra khỏi Man Hoang Cổ Địa.

Trong một khắc đồng hồ, quái vật bạch tuộc đã chữa trị xong liền phẫn nộ rít gào, sau đó, vô số xúc tu bám theo phía Lý Lân vừa trốn.

Tiếc là lúc này Lý Lân đã chạy ra khỏi Man Hoang Cổ Địa. Những cây xúctu kia vừa tới biên giới Man Hoang Cổ Địa liền trở nên do dự, nhưng nócũng không do dự bao lâu, cuối cùng con quái vật bạch tuộc này cũng bước ra khỏi Man Hoang Cổ Địa, đuổi theo khí tức của Lý Lân.

Phía trước, Lý Lân đang chạy trốn đã lộ vẻ ngưng trọng.

- Xem ra ta không nhìn lầm, hạt châu màu đen kia là thứ rất trọng yếu đối với con quái vật bạch tuộc kia!

Lý Lân thầm nghĩ trong lòng. Dù Man Hoang Cự Nhân đã cắn xé một nửa, lại bị mình cướp đi hạt châu màu đen, nhưng quái vật hình bạch tuộc vẫn cực kỳ khủng bố. Với thực lực hiện giờ của Lý Lân, muốn đối kháng thì vẫncòn chút miễn cưỡng.

- Ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Lý Lân cười lạnh thì thầm. Sau đó, hắn liền đổi hướng,đi về phía HỏaDiệm Sơn. Hắn tin tưởng, nếu liên hợp với Long Mạch thiên sư thì sẽ đủlực lượng để giải quyết con quái vật điên cuồng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.