Lý Lân gật gật đầu nói:
- Không nghĩ rằng cái tên Ngụy Duyên này cũng có tài, cái doanh trại này được kiến thiết rất hợp với đạo nhà binh.
Lý Lân khẽ cười nói.
- Có điều điện hạ không biết, doanh trại quân đội này cũng không phải là bọn Ngụy Duyên xây dựng, mà là một vị tiền bối Hắc bào, nghe nói đó làsư phó Bạch tướng quân.
Mạc Phi Linh nói.
- Là ông ta? Chả trách!
Trong đầu của Lý Lân hiện lên một ý nghĩ, người mặc hắc bào này thật làmột người trong truyền thuyết, làm được hết thảy những chuyện này cũnglà chuyện đương nhiên.
- Xem ra ông ta tám chín phần mười là cha vợ đã mất tích hơn hai mươinăm trước, chỉ có điều là vì sao ông ta không chịu trở về, ngay cả cùngvới Tần Tuyết Linh nhận nhau cũng không chịu.
Trong lòng Lý Lân cảm thấy rất khó hiểu, loại chuyện này phải hỏi chínhbản thân ông ta. nhưng đối phương hiện tại rõ ràng đang muốn trốn bọnhắn, muốn tìm ra một cao thủ tinh thông độn thổ như vậy thật là không dễ dàng gì.
Sau nửa canh giờ rửa mặt chải đầu xong, Hương Lân mới theo Tần Tuyết Linh bay tới.
- Lý Lân, ngươi, cái tên này trở về từ lúc nào, thậm chí ngay cả một tiếng gọi cũng không thèm gọi.
Hương Lân đĩnh đạc nói, tính cách nàng vốn tùy ý, đối với Lý Lân lại càng phải như vậy.
- Ngươi cũng quá vô lương tâm, nếu vừa rồi không phải ta ra tay cứungươi thì ngươi đã đâm đầu vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887962/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.