Chương trước
Chương sau
Trần Trinh trầm giọng nói với Châu Thiên Bảo :

- Trưởng sử, ngài có thể trang bị cho chúng tôi một số Thần Uy đại pháokhông, nếu chỉ chiến đấu bằng Linh Xà trận pháp thì quả thật là quá đơnđiệu!

Châu Thiên Bảo trầm giọng nói :

- Chuyện này tôi không thể làm chủ được. Có điều ngài đừng quá xem trọng sức công phá của Thần Uy đại pháo, nó giống như là một con thú nuốtvàng vậy, để chế tạo ra nó phải tốn rất nhiều tài lực, ngay cả Thú Nhânquân đoàn cũng không được chuẩn bị bao nhiêu cả. Nhưng ngài đừng lo,công bộ đang nghiên cứu một loại vũ khí mới, nếu như thành công thì thực lực của tất cả các quân đoàn đều có thể được bổ sung mạnh mẽ.

Trần Trinh có chút phấn khích hỏi :

- Là thần binh lợi khí gì?

- Tôi cũng không được biết rõ, những thứ đó đều do lĩnh chủ đại nhân thiết kế, hiện tại đang trong quá trình cải tạo.

Châu Thiên Bảo lắc đầu, không phải là y nói dối mà là thực sự y cũngkhông rõ. Người phụ trách công bộ là Thiết Hạo Dương tính khí bấtthường, cho dù bản thân Châu Thiên Bảo có là trưởng sử của phủ lĩnh chủđi chăng nữa thì cũng không cách nào moi được chút tin tức nào từ miệnglão. Lý Lân hiện nay đã không rõ tung tích, Thiết Hạo Dương càng khôngbiết sợ một ai, có lẽ người mà lão kiêng nể nhất lúc này chính là đứacháu gái đang bế quan khổ tu, Dao Cơ. Dao Cơ hiện nay chính là thị nữthân cận nhất bên cạnh Lý Lân, đối với mọi người thì địa vị của nàngcũng không khác gì so với lĩnh chủ phu nhân cả, ngay đến cả Châu ThiênBảo cũng không dám có chút khinh nhờn.

Quân đoàn trưởng Quân Chiến Thiên của Trường Sinh quân đoàn mình đầy bá khí tiến lên nói :

- Trưởng sử đại nhân, vẫn còn Trường Sinh quân đoàn của chúng tôi nữa.

Hiện nay Trường Sinh quân đoàn không còn là một đạo quân ô hợp nữa,nhưng do bởi những thành viên của họ đa phần là những cao thủ ẩn cư,thực lực có phần thua sút nên hiện tại chỉ đang diễn tập chiến trận, cho dù là có binh trận cũng khó mà tập luyện được. Dẫu sao thì quân đoàntrưởng Quân Chiến Thiên cũng không phải xuất thân từ quân nhân, tuy rằng có đến mười đệ tử binh gia trợ giúp, nhưng Trường Sinh quân đoàn vẫnkhông thể nào phát triển được bằng Bất Tử quân đoàn được.

Châu Thiên Bảo bình tĩnh nói :

- Mọi việc đợi lĩnh chủ đại nhân quay lại rồi hãy nói tiếp!

Trong lòng Châu Thiên Bảo cũng có chút trách móc Lý Lân, Lý Lân đã kiếnlập ra một thế lực lớn mạnh như Hỗn Loạn lĩnh này vậy mà hiện giờ lạibiến đâu mất dạng, thậm chí không biết hắn còn chọc giận đến những cường giả mạnh mẽ phương nào mà hiện nay đối phương đã đánh đến cửa nhà rồimà vẫn không có chút tin tức nào đưa về cả.

Có thêm trăm ngàn binh sĩ của Thú Nhân quân đoàn đến trợ giúp làm choBất Tử quân đoàn lúc này có thể yên tâm mà triển khai thế trận phòngngự, chủ động có những bước đầu áp chế toàn diện các cánh quân của địchđể thu hẹp không gian sinh tồn của quân Liễu gia. Liễu gia tuy rằng đãlật đổ cả Bích Lạc hoàng triều, nhưng chúng không phải làm được điều đótrên chiến trường mà là dựa vào sự mục nát bên trong của Bích Lạc hoàngtriều mà cho các cao thủ đến phục kích. Bích Lạc hoàng triều do thiếunhững cao thủ thượng tầng nên rất nhanh đã bị thất thủ. Nhưng tình thếhiện tại với Hỗn Loạn lĩnh là hoàn toàn khác, đầu tiên là Linh Xà trậnpháp của Bất Tử quân đoàn đã hoàn toàn thành thục, phân phân hợp hợp màcó sức chiến đấu rất cao, ngoài ra những cao thủ Võ Tôn cửu phẩm sau khi được bổ sung máu tươi của thần thú thượng cổ thì cũng đã bạo phát chiến lực không thua kém gì những cường giả bán Thần cấp, điều này đã bổ sung vào sự thiếu thốn cường giả thượng tầng cho Hỗn Loạn lĩnh.

Những cao thủ vòng ngoài của Liễu gia đều đã bị thanh lý, những kẻ trốnchạy được đều hướng vào trong mà nương tựa. Thống lĩnh đại quân của Liễu gia chính là người từng là nguyên soái một phương của Bích Lạc hoàngtriều, năng lực lĩnh binh của hắn cũng rất cao. Nhưng cũng như TrườngSinh quân đoàn của Hỗn Loạn lĩnh, đại quân của Liễu gia cũng chỉ là mộtđội ngũ tạm thời được kết hợp lại mà thôi, căn bản không phải là quânđội chân chính. Lại thêm vào Liễu gia không thể tin vào một tướng quânngoại tộc như hắn nên nhất cử nhất động của đại quân đều nằm dưới sự chỉ đạo của giám quân họ Liễu là chính. Trước đó thì không có gì để nói,Bất Tử quân đoàn không thể nào áp chế được chúng, chiến đấu có chútthuận lợi, tuy là tử thương không ít, nhưng vẫn có thể tiến sâu vào bêntrong lãnh địa của Hỗn Loạn lĩnh. Nhưng tình thế hiện tại không còn được như vậy nữa, Bất Tử quân đoàn không còn đánh trực diện nữa mà tiến hành đánh du kích ép quân Liễu gia buộc phải thu binh lực lại.

Có thể thấy hiện nay đại quân của Liễu gia đang dần co cụm lại, sớm đãkhông còn sức kháng cự mà chờ đợi Thú Nhân quân đoàn ra tay, dùng thựclực mạnh mẽ kết hợp với sức công phá mãnh liệt của Thần Uy đại pháo màcông kích. Trận địa của quân Liễu gia nay đã lâm vào tình cảnh bị sứcbạo phá của Thần Uy đại pháo làm cho tan tành xác pháo.

- Trần Trinh, Quân Chiến Thiên! Khóa chặt các hướng lại, không thể để cho bất kì một tên nào trong số chúng trốn thoát!

Châu Thiên Bảo lạnh lùng ra lệnh, y muốn dựa vào trận chiến này làm kinh sợ những thế lực xung quanh đó.

Trần Trinh và Quân Chiến Thiên liền nhanh chóng hưởng ứng, Bất Tử quânđoàn đánh trước, Trường Sinh quân đoàn bọc hậu, giăng kín cả chiếntrường làm cho không một kẻ nào có thể thoát ra được, lúc này ưu thế lên đến ngàn vạn quân của Hỗn Loạn lĩnh mới bắt đầu thể hiện ưu thế về nhân số của mình.

Có sức mạnh oanh kích của Thần Uy đại pháo và uy lực của Linh Xà binhtrận, thế cục trên chiến trường nay đã xoay chiều, đại quân của Liễu gia gục ngã như rạ, tản ra tứ phương tám hướng mà tháo chạy. Tiếc là lúcnày các phía đều đã bị hai đại quân đoàn vây chặt, cho dù là cao thủ bán Thần cấp cũng khó mà thoát được.

Bóng người mặc áo đen đứng trên không trung trầm ngâm nhìn xuống, hai mắt hắn lúc này lộ rõ nét do dự không thôi.

Ầm..!

Mặt đất lúc này chấn động không thôi, rất nhanh nó đã bị sức mạnh oanhkích của Thần Uy đại pháo làm nứt toạc ra, cả vùng trời đất cũng như bịtrận oanh kích này làm sụp đổ xuống vậy.

Ầm...!

Thần Uy pháo đoàn lúc này cũng đã dừng lại, tiếp theo đó là Thú Nhânquân đoàn bắt đầu tiến hành đợt công kích cuối cùng. Các cao thủ củaLiễu gia sớm đã tử thương đến chín phần, một phần còn sót lại thì cũngđã bị dọa cho đến vỡ mật, chúng chống cự vô cùng yếu ớt. Chiến tranh đãchuẩn bị đi vào thời khắc cuối cùng của nó.

Châu Thiên Bảo đứng từ xa mà quan sát, nét mặt y lúc này trắng bệch, cho dù là trong lòng rất vui mừng vì thắng lợi lần này, nhưng một trậnchiến đầy máu tanh như vậy thật làm Châu Thiên Bảo nhất thời khó mà chấp nhận được. Hiện tại Châu Thiên Bảo đã dần hiểu ra trước đó vì sao LýLân hay nói là y không hề hiểu gì về quân sự, quân sự này không phải lànhững lý thuyết quân sự ghi chép lại trong điển tịch, mà là một trấnchiến giết chóc đầy máu tanh. Đến lúc này Châu Thiên Bảo mới hiểu rađược chiến tranh chân chính là như thế nào.

Người mặc áo đen trên không trung lúc này nét mặt vẫn âm trầm, có mấylần hắn muốn ra tay để cứu những người của Liễu gia đang bị vây giết,nhưng cuối cùng lại thôi, sau đó hắn thở dài một tiếng rồi phá vỡ hưkhông mà rời đi.

Đến khi tên cao thủ cuối cùng của Liễu gia bị giết thì đến đây tất cảmười vạn đại quân của Liễu gia đã hoàn toàn bị chôn thây trên chiếntrường. Chiến trường lúc này cũng trở nên yên ắng hơn rất nhiều so vớitrước đó. Quân đoàn có nhiệm vụ chiến đấu ít hơn là Trường Sinh quânđoàn cũng bắt đầu tiến hành thu dọn chiến trường, chữa trị cho nhữngđồng đội bị thương và kết liễu những tên cao thủ Liễu gia đang còn nằmthoi thóp.

Trong số đó có một tiểu tướng kết liễu kẻ địch vô cùng nhanh gọn và sạch sẽ, khắc hẳn với những đồng đội người bê bết máu me trong Trường Sinhquân đoàn, trên thân những người này tràn đầy sát khí. Và dĩ nhiên chính là đội ngũ có thu hoạch nhất định khi tham gia đại chiến lúc trước,tình cảnh này rất nhanh dẫn đến sự chú ý của mọi người.

- Trường Sinh quân đoàn không ngờ lại có những nhân vật như vậy?

Trong lòng tất cả mọi người đều rất mơ hồ. Những thống lĩnh của nhữngquân đoàn khác hiện nay mới bắt đầu cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt.

Trần Trinh trực tiếp hỏi :

- Quân lão, ta thấy người này rất có năng lực, không biết có thể điều động hắn đến Bất Tử quân đoàn của ta để rèn luyện không?

Quân Chiến Thiên không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay :

- Bất Tử đoàn trưởng lại chê cười rồi, đó chính là nhân tài mà TrườngSinh quân đoàn của tôi cực lực bồi dưỡng nên trong suốt thời gian qua,lần này cho hắn xuất chiến chỉ là để rèn luyện thôi, tương lai tôi cònrất nhiều chỗ cần dùng đến hắn lắm.

Có điều lời của y thật không có ai có thể tin được, nhất là Châu ThiênBảo, y tỏ ra có chút nghi hoặc, bởi lẽ người này ra tay rất tàn nhẫn vàdứt khoát, không những vậy đây còn là một người có tài chỉ huy rất tàitình mà Châu Thiên Bảo đã biết từ trước.

Châu Thiên Bảo trong lòng không ngừng suy nghĩ :

- Không ngờ hắn lại gia nhập vào Trường Sinh quân đoàn, đường đường làmột hoàng đế của Bích Lạc hoàng triều mà lại có thể bỏ hết tất cả để làm lại từ đầu, từ một binh tốt nhỏ nhoi. Chỉ với quyết tâm này của hắncũng đủ để chứng tỏ người này thật không đơn giản chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.