- Cô nhận ra được tôi à?
Lý Lân rất ngạc nhiên, lúc đó y có chú ý xung quanh nhưng không thấy cósự xuất hiện của Thanh Vi. Tiếp sau đó thì Lý Lân chú ý đến cảnh phụccủa Thanh Vi và nhớ đến chiếc xe cảnh sát truy kích kia. Nếu như ThanhVi ngồi trong xe thì quả thật Lý Lân cũng không cách nào cảm giác đượccô.
Thanh Vi cất giọng cám ơn nói :
- Quả nhiên là anh, tôi xin cảm ơn anh, cô gái anh đã cứu chính là em họ của tôi. Nếu không có anh thì e là nó đã bỏ mạng rồi.
Lý Lân gật gật đầu, loại tình cảm này thật tình Lý Lân không hề quan tâm.
Thanh Vi trầm giọng nói :
- Tuy anh là ân nhân cứu mạng của em họ tôi, nhưng xin anh hãy theo tôivề cục cảnh sát một chuyến. Tôi nghĩ pháp quan cũng sẽ phán anh tội nhẹmà thôi.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Không ai có thể lấy đi sự tự do của tôi được cả. Cô có thể đem sự việc tôi ở đây về báo cáo lên trên để những người khác đến bắt tôi, nhưngtôi xin nói trước là tôi sẽ không khoanh tay chịu trói đâu.
Lời của Lý Lân làm Thanh Vi vô cùng khó xử.
Kẹt.. !
Cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Tần Tuyết Linh bước vào, nét mặt đầy sửng sốt nhìn tất cả những người trong phòng.
- Các người là ai?
Tần Tuyết Linh vẫn chưa nhận ra Lý Lân sau khi y đã khôi phục tướng mạo. Còn Thanh Vi thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887932/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.