- Không cầngấp, Tà Tổ là chủ nhân của ta, từ danh hào cũng có thể thấy được, ngàiấy cũng không phải là người tốt gì. Muốn đạt được bảo tàng truyền thừacủa người, không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng mà bảo tàng Tà Tổcó chín chìa khóa, bây giờ chỉ có hai người, còn lâu mới có thể mở rabảo tàng truyền thừa!
Bộ xương cự long lớn tiếng nói.
- Chín cái? Sao nhiều như vậy?
Tà Tôn lộ vẻ mặt khó coi nói.
- Chín cái rất nhiều ư, số chín là số cực trí, bởi vậy, thời thượng cổ thường dùng nhiều nhất là số chín!
Hài cốt Cự Long cũng rất nhàm chán, cũng nói rất nhiều. Hiển nhiên, trải qua vô tận năm tháng sống một mình ở nơi này, một con rồng cũng trởthành kẻ hay lải nhải. Không ai biết hắn đã sống trong bộ dáng này baolâu rồi, nhưng cũng không ai dám khinh thường thực lực của hắn.Nhưngchín cái chìa khóa cũng làm cho trong lòng Lý Lân cùng Tà Tôn nảy sinhra ý niệm khác nhau.
Không gian cực lớn này cực kỳ trống trải, trừ bộ xương Cự Long khôngbiết sống qua bao nhiêu năm tháng kia, cũng chỉ còn lại hài cốt cực lớn. Khi thấy những hài cốt này, Lý Lân còn cho rằng mình tới đúng chỗ rồi,phóng thần thức ra tìm kiếm bản thể đã thất lạc của mình, nhưng sau khitra xét một vòng, trên mặt hắn tràn ngập thất vọng. Hài cốt nơi này cótuổi thấp nhất cũng mấy chục vạn năm rồi, thậm chí cả trăm vạn năm cũngcó, có vài phần hài cốt đã hóa thành bột mịn dưới năm tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887927/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.