Chương trước
Chương sau
- Đúng! Chỉ mình ta!

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều liền phát động nội lực tấn công phát ra luồng chân khí với sát ý kinh người xé nát Diệt Thế Giả ra thành từng mảnh.

Chỉ tiếc rằng trong nháy mắt hắn đã khôi phục trở lại nguyên trạng, thậm chí còn không có chút thương tích gì.

Diệt Thế Giả đắc ý cười :

- Hắc hắc, vô dụng thôi, với thực lực của ngươi căn bản không thể đối phó với ta được.

Trước mặt hắn xuất hiện một dòng nội lực màu vàng đất chảy dài, đòn tấn công của lão tổ Bích Lạc hoàng triều đa phần đều bị Thông Thiên Minh Hà này hút vào.

Lão tổ Bích lạc hoàng triều thần sắc nghiêm lại, không ngờ Thông Thiên Minh Hà lại bị ăn mòn đến mức này, chẳng trách Tứ Tượng đại trận lại bị hắn dễ dàng phá vỡ như vậy.

- Đành phải đánh liều thôi!

Thần hồn lão tổ xuất ra, hướng về phía Diệt Thế Giả mà xông vào.

- Đấu thần hồn? Ngươi chết đi cho ta!

Thần hồn của Diệt Thế Giả liền biến thành khói đen, tức tốc xông vào thần hồn của lão tổ giao đấu.

Cũng trong lúc này, ở một nơi xa khác của vùng ven Trung Vực, khu đất chính giữa của Thiên Đế thành nổi danh Trung Vực đột nhiên nứt toạc lộ ra một động nhỏ, từ trong động một bóng người vụt ra, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Khu đất đó chính là nơi bế quan tu luyện của Tây Môn gia tộc, còn thứ vừa vụt bay ra chính là thần hồn của Tây Môn Liệt Phong, người đã cảm nhận thấy sức mạnh từ cuộc chiến giữa lão tổ và Diệt Thế Giả mà không kềm được xuất ra thần hồn bay đi. Người ngồi trước mặt cùng tu luyện với y cũng chính là gia chủ của Tây Môn gia tộc kinh ngạc ngẩng đầu lên ngước nhìn.

- Nhị tổ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tây Môn Liệt Phong trầm giọng nói :

- Thứ thần bí kia đã thoát ra rồi, cũng chưa biết được là nó đã rời đi chưa nữa.

Tây Môn gia chủ nét mặt có chút kinh ngạc nói :

- Sao? Người nói thứ thần bí chính là kẻ đã ám toán lão tổ vào những người khác trong cấm địa của gia tộc đó chăng.

Lúc đầu có vẻ chỉ là một phỏng đoán, nhưng hiện tại xem ra Tây Môn Liệt Phong đã chứng thực mọi chuyện rồi.

Tây Môn Liệt Phong trầm giọng nói :

- Đây là thứ mà chúng ta không thể lường trước được, con cứ yên tâm tu luyện đi! Thực lực của con càng mạnh thì sau này trong lúc loạn thế cơ hội bảo toàn Tây Môn gia tộc sẽ càng lớn.

Tây Môn gia chủ cung kính hành lễ, sau đó liền ngồi khoanh chân tu luyện, dần dần thúc đẩy sức mạnh lĩnh vực của bản thân.

Cùng lúc ở bên ngoài của Thiên Đế thành, ở một chỗ sâu trong Ma Thú Sâm Lâm. Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một trung niên thân hình gầy gò từ từ bước ra nhìn về phía Trung Châu thành. Cuối cùng y thở dài một tiếng rồi biến mất.

Một tiếng nổ ầm vang lên, thần hồn của lão tổ Bích Lạc hoàng triều quay trở lại cơ thể, nét mặt trắng bệch, tướng mạo như già đi thêm mười tuổi, khí tức cũng giảm đi rất nhiều.

Cách đó không xa, Diệt Thế Giả cũng ngưng tụ lại thành hình người, sắc mặt hắn trầm xuống nhìn lão tổ Bích Lạc hoàng triều như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

- Chết tiệt! Ngươi đúng là muốn chết mà!

Thông Thiên Minh Hà trước mặt Diệt Thế Giả nay đã quay lại về phía của lão tổ. Đồng thời đứng trên nó là mười mấy bóng người thân mặc hoàng bào. Có vài người nét mặt vô cùng giống với lão tổ.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều như có chút suy yếu nói :

- Thông Thiên Minh Hà vốn là trọng bảo của Nhân tộc, càng huống hồ Lạc gia ta thay mặt Nhân tộc tiếp quản nó suốt trăm vạn năm nay, huyết mạch ấn kí của Lạc gia ta sớm đã sáp nhập vào bên trong nó rồi. Cho dù ngươi có cướp được nó cũng khó mà có thể khống chế Thánh khí này được.

- Hừ! Để ta giết ngươi xong rồi tiếp tục diệt sạch người của Lạc gia thì Thông Thiên Minh Hà tự động sẽ trở thành vật vô chủ rồi, chiếm đoạt nó xem có khó gì không.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều hít một hơi thật sâu rồi nói :

- Ta không để ngươi được như ý nguyệnđâu.

Diệt Thế Giả trầm giọng nói :

- Hừ! Hạng kiến gián như ngươi, ta có xem là gì chứ, bổn tôn lần này sẽ bắt sống ngươi, đem thần hồn của ngươi giam vào Thông Thiên Minh Hà để cho ngươi chịu cảnh sống cũng không được chết cũng không xong.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều trầm giọng nói :

- Đây là thế giới của Nhân tộc, không có chỗ cho tên Diệt Thế Giả ngông cuồng như ngươi đâu.

Diệt Thế Giả như nghe phải chuyện nực cười trong thiên hạ cười nói :

- Ha ha! Trời đất vốn là một đống hỗn loạn, nó thuộc về Nhân tộc các ngươi từ khi nào vậy?

Một giọng nói lãnh đạm từ trong hư không truyền đến :

- Nhân tộc là vai chính của Thương Long đại lục, bây giờ nhân tộc chính là chủ nhân của thế giới này!

Diệt Thế Giả rùng mình một cái xoay đầu lại nhìn cánh cửa vừa mới xuất hiện trên không.

Một thanh niên mặc áo bào tím mang ủng dài bước ra. Người thanh niên này toàn thân không có chút hơi thở chân nguyên cương khí nào, cảm giác giống như là một người bình thường không tinh thông võ đạo vậy. Nhưng một người có thể phá hư không mà đến có thể là một người tầm thường sao? Nếu đã nhìn không thấu, thì chứng minh rằng thực lực cửa đối phương đã vượt qua hắn rồi, thật là sâu không thể dò.

Nét tự tin trên mặt Diệt Thế Giả liền biến mất, như vừa thấy một chuyện gì vô cùng khó tin vậy.

- Ngươi là ai hả?

Chàng thanh niên nét mặt bình thản như không xem kẻ Diệt Thế Giả đại sát tứ phương này ra gì nói :

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là do năm xưa ta diệt cỏ không diệt tận gốc, hôm nay lại phải lần nữa ra tay quét dọn đám tàn dư này.

Diệt Thế Giả bán tín bán nghi nói :

- Cái gì? Người chính là một trong những kẻ tham gia phong ấn bổn tôn? Không thể nào, chuyện đó đã qua trăm vạn năm rồi, loài người sao có thể sống đến ngần ấy năm chứ, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng không thể nào.

Nếu như là kẻ khác dám nói ra những lời như vậy thì có lẽ đã bị Diệt Thế Giả đánh cho tan xác rồi, nhưng thanh niên vừa xuất hiện lại tạo cho hắn một cảm giác vô cùng kì lạ, như là cảm giác bị phong ấn vào thời thượng cổ vậy.

- Không đúng! Bây giờ không phải là trăm vạn năm trước. Tên thanh niên này sao có thể từ thời đại đó mà sống lại được chứ. Chắc chắn là hắn phô trương thanh thế rồi.

Diệt Thế Giả không ngừng tự an ủi bản thân, tất cả cũng là do sự xuất hiện đột ngột của thanh niên này làm cho những dự tính trước đó của hắn không còn có thể thực hiện được nữa.

Thanh niên vô cùng cuồng ngạo nói :

- Trăm vạn năm rồi sao? Có lẽ vậy! Sự xuất hiện của ngươi đã phá đi sự cân bằng của thế giới, ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn, quy phục ta hoặc là chết.

Diệt Thế Giả vốn dã tính khó thuần tức giận nói :

- Cái gì? Kêu ta nhận ngươi làm chủ nhân? Ngươi là thứ gì mà dám bắt ta quy phục chứ.

Thanh niên trầm giọng nói :

- Không biết sống chết, đã vậy ta phế võ công của ngươi trước rồi mới giết ngươi.

- Hừ! Cuồng vọng!

Nói xong hai tay Diệt Thế Giả hóa thành Thiên đao nhằm về hướng người thanh niên mà chém.

Báp...!

Người thanh niên chỉ dùng một ngón tay đã đánh văng hai nhát đao khí sang một bên, đao khí căn bản còn chưa chạm được vào người y. Ngược lại hai thanh Thiên đao khí bị đánh văng ra lại vỡ đôi, không hóa lại thành luồng khói đen sáp nhập lại vào người Diệt Thế Giả nữa, mà rơi xuống đất như một thanh sắt bình thường.

- Không... Không thể nào như vậy được! Chỉ dùng có một ngón tay mà...

Diệt Thế Giả há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí đến hai cánh tay bị đứt lìa ra chảy máu cũng không nhận ra được.

Khi người thanh niên nhấc cánh tay phải lên chuẩn bị giải quyết triệt để Diệt Thế Giả thì hư không một lần nữa nứt toạc ra tạo thành một lỗ lớn, từ bên trong một dáng người trung niên gầy gò từ từ bước ra.

Thanh niên sắc mặt lộ nét vui mừng nói :

- Là ngươi? Ngươi quả nhiên vẫn chưa chết!

Người trung niên nghiêm túc hỏi :

- Là vị nào của thời thượng cổ vậy? Ngươi nhận ra ta sao?

Thanh niên mở miệng nói :

- Xem ra ngươi vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn kí ức thời thượng cổ rồi, ta là ai sau này ngươi nhất định sẽ biết. Lần này ngươi đến là để ngăn ta lại sao?

Người trung niên trầm giọng nói :

- Dĩ nhiên là không phải, chỉ là ở đây có người có ơn với ta nên đến thôi.

Thanh niên tò mỏ hỏi :

- Là ai vậy?

Người trung niên chỉ vào Lý Lân nói :

- Là y!

Thanh niên giọng vẫn tò mò nói :

- Hắn? Một kẻ thân thể cấp Võ Hoàng, thần hồn tách khỏi thể xác không biết là còn sống hay đã chết rồi?

Người trung niên nói :

- Dĩ nhiên là còn sống, gã trẻ tuổi này có biến số mệnh cách. Lại thêm vào vận mệnh may mắn nên không chết dễ dàng như vậy đâu. Lão phu khi vừa tỉnh giấc có gặp chút khó khăn cũng may là có hắn giúp đỡ nên chịu ơn hắn, bây giờ ta đến để xem xem có thể trả ơn được hay không.

Thanh niên liếc nhìn một cái rồi bỏ mặc Diệt Thế Giả mà phi thân bay đến chỗ Lý Lân, một thần thức to lớn bao trùm lên cả người Lý Lân.

Thanh niên lộ ra chút không hiểu nói :

- Ồ! Tam đại thần binh vốn không nhận chủ, nay lại giống như sinh ra để phục tùng hắn, sao lại như vậy chứ?

Người trung niên nói :

- Cái gọi là biến số thì thật không thể đoán trước được, ta khuyên ngươi không nên thăm dò mệnh cách của hắn làm gì, hiện tại thiên cơ hỗn độn, cho dù là ta và ngươi cũng không thể dễ dàng tiến vào dòng chảy của vận mệnh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.