Chương trước
Chương sau
- Diệt Thế Giả, mảnh thiên địa này là mẫu thân dưỡng dục chúng ta, cho dù là chết cũng không để ngươi phá nát nó. Trẫm sẽ tập trung lực lượng của tỉ vạn sinh linh đến giết ngươi.

Bích Lạc Hoàng sắc mặt nghiêm trọng nói.

- Giết chết ta? Thật là buồn cười. Ngươi có biết thực lực như ngươi thế này ở Thượng Cổ, bản tôn thổi một hơi đã có thể giết chết ngươi, có bao nhiêu dạng tồn tại có thực lực mạnh hơn ngươi vô số lần cũng từng nói những lời như thế, nhưng bây giờ bản tôn không phải vẫn đang sống sờ sờ sao. Bản tôn là bất tử bất diệt, cho dù ngươi có tập trung nhiều sinh linh hơn nữa cũng vô dụng. Con kiến chính là con kiến, an tâm chờ đợi sự giết chóc của bản tôn không phải tốt hơn sao, như vậy ngươi còn có thể sống thêm một lúc!

Diệt Thế Giả lớn tiếng cười nhạo nói.

- Thứ như ngươi căn bản không biết cảm tình, ngươi không thể hiểu được sự thú vị của thế giới này. Vì thế giới này, trẫm nguyện trả bất cứ giá nào.

Âm thanh của Bích Lạc Hoàng tràn ngập vẻ kiên định.

- Hừ, bản tôn chính là ghét cái thứ ngu ngốc tự cho là đúng như các ngươi, ở thời kì Thượng Cổ cũng như vậy. Nếu không phải loại người như các ngươi, bản tôn sớm đã hủy diệt thế giới này, có được mọi thứ muốn có rồi.

Diệt Thế Giả hung tợn nói.

Bích Lạc Hoàng lắc đầu, không thèm lãng phí lời nói với hắn nữa, kiệt lực thôi động lực lượng rót vào trong Thông Thiên Minh Hà.

Rốt cuộc, trong nhãn thần kia của nữ chiến thần Thượng Cổ hiện lên một chút suy tư. Hơi thở trên chiến giáp luyện hóa cũng trở nên khủng khiếp chân thật hơn rất nhiều. Khi nàng nhìn thấy Diệt Thế Giả đứng giữa không trung, không nghĩ ngợi gì liền phát động công kích mãnh liệt nhất.

Một nửa khúc trường mâu rỉ sét loang lổ được lấy ra từ trong cơ thể nàng, mũi nhọn của thương tùy ý huy động có thể dễ dàng phá vỡ một mảnh hư không lớn. Nhìn đại trận sĩ khí nhất phương của Bích Lạc Hoàng.

- Chỉ là chút tiểu xảo, nếu ngươi còn sống, bản tôn có lẽ còn kiêng kị ba phần, nhưng bây giờ một cỗ thi thể cũng dám cản trở bản tôn, nếu đã vậy, bản tôn sẽ đánh tan tàn hồn cuối cùng của ngươi, cho người triệt để hóa thành tro bụi!

Diệt Thế Giả trầm giọng quát.

Thần sắc trên mặt nữ chiến thần Thượng Cổ cứng đơ lạnh lùng, nhưng động tác lại nhanh lẹ lạ thường, làm gì có bộ dạng thân đã trở thành thi hài.

Một tiếng ầm vang. Chiến mâu của nữ chiến thành đâm vào vai Diệt Thế Giả, thân ma mà đến Bích Lạc Hoàng toàn lực công kích cũng không cách nào làm tổn thương không ngờ đã bị đâm xuyên qua một cái huyết động, máu tươi màu đỏ hồng từ trong đó chảy ra.

- Hỗn láo!

Diệt Thế Giả bực tức mắng to, quanh thân rốt cuộc cũng bắt đầu phóng thích năng lượng.

- Đây là nội thế giới của nhân tộc các người, nhân loại đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là đồ chơi đơn giản. Xem địa ngục tà ác của bản tôn đây!

Theo tiếng rống to của Diệt Thế Giả, một luồng lực quỷ dị của thế giới màu đen trong nháy mắt đem nữ chiến thần thu nạp vào trong.

Trên mặt Bích Lạc Hoàng lộ ra một chút cười lạnh, Diệt Thế Giả hiển nhiên cực kì kiêng kị nữ chiến thần Thượng Cổ, nếu không cũng không sử dụng công pháp tập trung tất cả lực lượng sinh linh trong thế giới này.

Răng rắc một tiếng, địa vực tà ác vỡ vụn, ma thanh quỷ dị khiến người liệt màng tai cũng biến mất không thấy nữa, nữ chiến thần Thượng Cổ điên cuồng lao ra ngoài, mũi thương kịch liệt như muốn phá nát Trung Châu thành. Đương nhiên, làm ra những điều này, nữ chiến thần Thượng Cổ cũng không phải không có tổn thất, chiến giáp của nàng vỡ vụn một phần, sắc thanh minh trong đôi mắt trở nên ảm đảm, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng lâm vào tình trạng ngủ say.

Sắc mặt Diệt Thế Giả âm trầm xuất hiện, đột nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía đại trận lóe tinh quang ở nơi xa, với nhãn lực của hắn, tất nhiên nhìn ra lực lượng bao phủ toàn bộ Trung Châu thành nơi hậu phương mới là thủ đoạn đối phó với hắn, chỉ có phá hủy đại trận khôn cùng này, hắn mới có thể ở Trung Châu thành muốn gì được nấy, an tâm khôi phục thực lực.

Bích Lạc Hoàng tất nhiên nhìn ra ý nghĩ của Diệt Thế Giả, hét lớn một tiếng:

- Trận pháp chuyển hoán, khôn cùng ảo cảnh!

Cấm chế bên ngoài bắt đầu dao động dữ dội, những người vốn ở bên ngoài đều bị đại trận thu nạp vào trong, gần như là biến hình nhân trong nháy mắt, khiến Diệt Thế Giả nhìn không ra hạch tâm của đại trận.

Một tiếng ầm vang, khoảnh khắc Diệt Thế Giả đang giao chiến cùng nữ chiến thần, toàn lực hướng về phía quảng trường Trung Châu Thành sau lưng Bích Lạc Hoàng đánh ra một chưởng, sức mạnh đáng sợ đó còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với trước đó mấy chục vị cao thủ Vũ Tôn cấp cùng lúc ra tay.

Răng rắc một tiếng, trên cấm chế truyền đến một âm thanh vỡ vụn, đồng thời một tiếng hộc máu truyền đến từ trong cấm chế.

Trên mặt Diệt Thế Giả lộ ra một chút cười lạnh, lên tiếng quát lớn:

- Bản tôn còn tưởng các ngươi thực lực thế nào, thì ra chỉ là một con hổ giấy bắt chước lời người khác mà thôi!

Trong đáy mắt Bích Lạc Hoàng hiện lên một chút do dự, cánh tay phải nâng lên lại nhẹ nhàng buông xuống.

Diệt Thế Giả càng đánh càng hăng, đánh cho nữ chiến thần Thượng Cổ liên tiếp bại lui, chiến giáp hoa sen trên người nữ chiến thần Thượng Cổ gần như đều là vết nứt.

- Để bản tôn giết đi!

Diệt Thế Giả rống to một tiếng, đột nhiên đánh ra mấy trăm ngàn quyền, ánh sáng hủy diệt trực tiếp đánh nữ chiến thần Thượng Cổ hóa thành bột mịn, chỉ có nửa khúc cổ mâu sau một tiếng rền rĩ rơi xuống phía dưới minh hà cuồn cuộn.

- Đến phiên các ngươi!

Lần này Diệt Thế Giả không do dự, trực tiếp hướng về phía cấm chế của Trung Châu thành phát động công kích.

- Hỗn láo!

Bích Lạc Hoàng rống to một tiếng, tay phải đột nhiên nhập vào hư không, ngay sau đó một thân ảnh bị hắn giam cầm mà đến. Người này chính là thân thể của Lý Lân, đối với vấn đề Lý Lân thần hồn ly thể, Bích Lạc Hoàng dường như không thèm để ý, đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong cơ thể Lý Lân, giống như có thể hoàn toàn nhìn thấu hắn vậy.

- Thanh Long đao ra!

Bích Lạc Hoàng rống to một tiếng, đột nhiên từ trong thân thể thanh niên mà hắn giam cầm lấy ra nửa thanh tàn đao. Nửa thanh tàn đao vốn giãy dụa không thôi, tràn đầy không tình nguyện sau khi cảm thấy hơi thở của Diệt Thế Giả, đột nhiên an tĩnh lại, một tiếng rồng ngâm uy mãnh kèm theo khí thế ngập trời từ nửa thanh đao gãy bộc phát ra.

Ngao rống!

Theo sự thôi động của Bích Lạc Hoàng, nửa thanh tàn đao hóa thành nửa con thương long, long trảo đáng sợ hướng về phía Diệt Thế Giả mà chộp tới.

- Gì? Trong tay ngươi không ngờ lại là thanh hung đao mà năm đó bản tôn hủy diệt, chỉ là thanh đao gãy không trọn vẹn khó có thể tạo thành uy hiếp đối với bản tôn.

Diệt Thế Giả cười lạnh nói.

Bích Lạc Hoàng không nói lời nào, một lần nữa tập trung lực lượng hướng vào thân thể Lý Lân, ngay sau đó một tiếng hổ gầm kèm theo một thanh trường kiếm hoàn chỉnh nhưng phủ đầy vết nứt.

- Bạch Hổ kiếm ra!

Tiếng hổ gầm tràn đầy sát khí vang lên, Bạch Hổ kiếm đại phóng bạch quang, dần dần một con cự hổ màu trắng uy mãnh dị thường xuất hiện giữa không trung, hộ tống nửa con tàn long điên cuồng đánh giết Diệt Thế Giả.

- Vô dụng, cho dù ngươi tìm được nhiều tàn binh hơn nữa cũng vô dụng.

Diệt Thế Giả trầm giọng nói. Hai tay đột nhiên vươn đến, hóa thành hai con rắn đen tuyền hướng về phía một rồng một hổ mà quấn tới.

- Huyền Vũ Khải ra!

Cuối cùng Bích Lạc Hoàng vẫn là từ trong cơ thể giam cầm của Lý Lân lấy ra Huyền Vũ Khải, mặc lên người mình, hướng về phía Diệt Thế Giả phát động công kích cận thân.

Một tiếng răng rắc, nửa thân trên của thanh long đao chịu một quyền, hơi thở quỷ dị khiến cho Thanh Long đao xuất hiện một vết nứt. Nếu thần hồn Lý Lân còn ở đây, tất nhiên sẽ bị cảnh tượng này làm bừng tỉnh. Phải biết rằng Thanh Long đao vẫn luôn cùng hắn đến đây, khiến Lý Lân sớm đã cho rằng Thanh Long đao là kiên cố không thể phá hủy.

Sau khi Thanh Long đao xuất hiện một vết nứt không những không giảm yếu hơi thở, ngược lại khiến Thanh Long đao bắt đầu khởi động ra thanh quang khôn cùng, dưới ánh mắt khó coi Diệt Thế Giả, nửa thanh tàn đao hóa thành thanh long vạn trượng, đôi mắt ngây dại không ngờ lại ngưng tụ một chút thần thái, do đó lực lượng công kích cường hãn hơn vô số lần.

Rống!

Không giống tiếng rồng ngâm mà bản thể Thanh Long đao mang theo, đây là bản thể Thanh Long đao đang gầm rú, là một vị chiến thần bất khuất tuyên cáo sự thức tỉnh của mình.

Giống như một tín hiệu, Bạch Hổ kiếm vang lên một tiếng hổ gầm, trên chân thân bạch hổ khổng lồ khôi phục lại vài phần thần tủy, sát khí bất tận khởi động, bạch hổ vạn trượng cũng không còn một chút cứng đờ, tốc độ càng nhanh, lực sát thương tăng lên vô số lần.

Huyền Vũ Khải cũng chớp động một trận ô quang, vạn trượng huyền quy trấn áp tứ phương, tiếng rống giận dữ chấn động thiên địa.

Thượng Cổ thập đại thần binh một lúc xuất hiện ba món, tuy rằng đã không còn trọn vẹn, nhưng không tổn hao gì uy danh vô thượng. Đặc biệt là Thanh Long đao, chính là vì giải cứu bản thể Thương Long chí cường giả của Long tộc Thượng Cổ trên đại lục này luyện chế mà thành, tương đối mà nói, bản thể của Bạch Hổ kiếm và Huyền Vũ Khải tất nhiên cũng cực kì không tầm thường. Sau khi Bích Lạch Hoàng thôi động ngưng tụ lực lượng tỉ vạn sinh linh Trung Châu thành, cuối cùng cũng bắt đầu bộc phát ra uy thế đáng sợ.

Hổ gầm rồng ngâm, huyền quy rống giận. Sát khí khôn cùng hóa thành lực lượng ngập trời áp chế Diệt Thế Giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.