Chương trước
Chương sau
Bên ngoài đại trận Bích Lạc Hoàng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cự nhân giết chóc cắn nuốt linh hồn cao thủ vạn tộc, không hề có ý nghĩ giải khai cấm chế.

- Ha ha, thống khoái, quả nhiên là đến đây giết những con kiến hôi này là thoải mái nhất!

Thực lực của cự nhân càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng hắn gần như chỉ tùy ý một kích đã có thể đánh tan cao thủ Võ Tôn trung kỳ đỉnh phong, sau đó mở mồm hít một cái, thần hồn liền hoàn toàn bị cắn nuốt.

Vào lúc này, các loại bản lĩnh của cao thủ vạn tộc đều đã xuất hiện, thậm chí có những lão gia hỏa vào lúc sống chết này còn bạo phát thực lực không kém cửu phẩm đỉnh phong. Đáng tiếc thực lực của cự nhân cắn nuốt không ít cao thủ này quá khủng bố, tự nhiên cũng không phải đối thủ.

Trong giết chóc, cự nhân không phát hiện, huyết nhục thi thể tan vỡ bị hắn đánh nát không chỉ thẩm thấu xuống đất, trong nháy mắt một dòng sông màu máu hình thành, vây lấy cự nhân. Khi cự nhân phát hiện cái này, tên cao thủ vạn tộc cuối cùng đã bị hắn giết chết.

- Gì! Lại bố trí trận pháp, đáng tiếc trận pháp như vậy căn bản không làm gì được bản tọa. Hiện giờ đến lúc bản tôn hoàn toàn thoát khốn rồi!

Cự nhân lớn tiếng nói.

- Hừ, nơi này là thành Trung Châu, chính là địa bàn của Bích Lạc hoàng triều ta!

Bích Lạc Hoàng vượt qua đám người, khí thế lãnh khốc.

- Chỉ dựa vào các ngươi? Hiện giờ mảnh đất này còn có mấy người là đối thủ của ta. Cắn nuốt các ngươi rồi, lão tử cũng có thể hoàn toàn bước lên con đường quay về.

Cự nhân khinh thường nói.

Bích Lạc Hoàng một lần nữa hừ lạnh, sau đó thanh âm uy nghiêm tràn ngập khắp thành Trung Châu.

- Lấy khí vận tích lũy mấy trăm vạn năm của Bích Lạc hoàng triều làm căn cơ, rút lực lượng của ức vạn sinh linh vào cơ thể trẫm. Trẫm muốn chiến một trận với ngươi!

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

- Ha ha! Ngươi là thần thông gì, cho dù là trăm vạn người liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của bản tôn, đối với bản tôn mà nói, nhân tộc vĩnh viễn là kiến hôi, kiến hôi chính là kiến hôi, vĩnh viễn không thể tạo thành uy hiếp đối với bản tôn.

Cự nhân khinh thường nói.

Bích Lạc Hoàng không nói một lời, cả người hắn thần sắc ngưng trọng. Sau khi vang lên thân hình bắt đầu cao lên từng tấc một.

- Pháp thiên tượng địa, ngươi lại có thể mượn lực lượng của hàng vạn sinh linh tạm thời bước vào Thần cấp? Chẳng qua ngươi vẫn không phải đối thủ của bản tôn, vì bản tôn đã thành công khôi phục tu vi đến Thần cấp! Trước mặt cao thủ Thần cấp chân chính, thực lực của ngươi căn bản không đủ nhìn!

Cự nhân đắc ý nói.

Thần sắc Bích Lạc Hoàng ngưng trọng, tay phải giơ lên, mạnh mẽ chém về phía cự nhân. Một đạo đao mang sáng lạn chém ra, trong nháy mắt chém về phía ngực cự nhân.

- Khặc khặc! Vô dụng thôi, dựa vào loại thực lực Thần cấp nửa mùa của ngươi căn bản không thể tạo thành tổn thương với bản tọa, cho dù bản tôn không động, ngươi cũng... Không thể nào!

Lời của cự nhân cuối cùng cũng hoàn toàn biến đổi. Vì một đao này chém trên người hắn, năng lượng sinh mệnh tinh thuần trên đó phát ra trong nháy mắt tạo thành tổn thương rất lớn đối với thân thể quái nhân. Một loại chất lỏng quỷ dị màu đen từ miệng vết thương chảy ra, mà khí trên người cự nhân lại ảm đạm đi một phần.

Bích Lạc Hoàng đắc thế không tha, hai tay rung động kịch liệt, đao khí đã đủ để tung hoành thiên địa.

- Kiến hôi đáng chết, ngươi dám đả thương bản tôn. Ngươi hóa thành tro bụi cho bản tôn đi!

Tiếng rít gào phẫn nộ lan khắp thành Trung Châu, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Đại trận xung quanh không ngừng rút lấy tinh khí võ đạo và sinh mệnh linh, không thể ngăn cản. Dù sao đại trận này là Bích Lạc hoàng triều phát triển ở thành Trung Châu vô số năm các loại trận pháp chi lực chồng chất, lượng biến dẫn đến chất biến, sợ rằng hiện giờ đã không còn làm gì được. Nhưng có thể đem tất cả những tình huống dị thường có thể xảy ra đều xảy ra rồi.

Trong không gian Lục Mang Tinh, ma thai giống như động không đáy nuốt chửng năng lượng tứ phương, kén lớn màu đen kia lại càng nhiều phen ra tay, lại có mấy cao thủ thanh niên vạn tộc Thượng Cổ nuốt hận trong tay hắn. Điều này cũng khiến đại kén ma khí càng lớn mạnh hơn.

Ong!

Không gian Lục Mang Tinh một trận chớp động, một hơi thở thần thánh mang theo tà ác quen thuộc xuất hiện trong không gian Lục Mang Tinh.

- Đây là nơi nào?

A Lý Lộ Tây Pháp vẻ mặt khiếp sợ xuất hiện trong không gian Lục Mang Tinh.

- Phá Toái Hư Không!

Ngao Vô Không hét lớn một tiếng, hai đấm đánh ra, tiếc là tình huống hư không vỡ vụn như trong dự liệu đã không xuất hiện. Ngược lại từ trong hư không truyền đến một trận lực phản chấn, đem hắn đánh bay ra ngoài.

- Đáng chết, nơi này là chỗ quỷ quái gì, vì sao hư không lại chân thực thế này?

A Lý Lộ Tây Pháp sắc mặt đại biến, giống như nhìn thấy điều gì không thể tin nổi. Phải biết rằng, trong ngoại giới với thực lực của hắn thì ngạo du hư không cũng có thể đạt được, nhưng ở nơi này, hắn đến năng lực đánh vỡ hư không cũng không có.

Thần thức của A Lý phóng ra, cảm nhận được khí huyết tinh nồng đậm tứ phương cùng với đại kén màu đen khổng lồ ngay trung ương không gian kia, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong từ bên trong cái kén lớn màu đen kia.

Vù!

Sau lưng A Lý Lộ Tây Pháp, một đôi cánh màu đen vũ động, cả người hắn lại từ từ biến mất không thấy gì nữa. Đây là bản lĩnh ẩn thân của Đọa thiên sứ tộc, hiệu quả của nó tuy không thể so sánh với Ảo Ảnh tộc, nhưng cũng là bản lĩnh vô cùng bất phàm.

Cùng lúc đó, một luồng thần thức cường hãn từ trong đại kén màu đen ở trung ương lao tới, trong thời gian ngắn quét qua khu vực mà A Lý Lộ Tây Pháp ẩn núp.

Một luồng hơi thở mê hoặc hiện lên, thần thức lại càng không ngừng thăm dò ngay nơi A Lý biến mất. Tiếc rằng thần thức không rõ ràng này căn bản không thể phát hiện được A Lý ẩn nấp hoàn hảo.

Ong!

Hư không lại vỡ vụn, một thân ảnh uyển chuyển bị hung hăng hất bay vào.

- Mông Sâm, ngươi với ta cùng nhau đi!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng thân ảnh uyển chuyển truyền ra, đáng tiếc thông đạo không gian sau lưng nàng trong nháy mắt đã biến mất, mặc cho nàng toàn lực công kích cũng không cách nào lay động một tia không gian. Người này chính là công chúa Diệp Phân Na của Thiên sứ tộc, nhưng nàng tiến vào đây dường như không phải do trúng kế trận pháp mà Lý Lân để lại, mà là bị Mông Sâm kia cường hành đưa vào đây.

- Không, Mông Sâm. Bản công chúa ra lệnh ngươi thả ta ra ngoài, ngươi không thể đi chịu chết, quái vật kia không phải ngươi có thể đối phó được.

Công chúa Diệp Phân Na tuyệt vọng lớn tiếng kêu lên.

Vang ầm ầm!

Một tiếng chấn động truyền đến, thần thức cường hãn mạnh mẽ bật phát ra, trong nháy mắt đã khóa chặt lại công chúa Diệp Phân Na giữa không trung.

Một cảm giác nguy cơ đáng sợ dâng lên từ đáy lòng, công chúa Diệp Phân Na không tự giác rùng mình một cái, đôi mắt đẹp ngay lập tức nhìn về phía đại kén màu đen ở nơi trung ương.

- Cái thứ quái quỷ gì vậy!?

Một tiếng răng rắc. Đại kén phá vỡ một khe, một cánh tay to trong suốt như ngọc đột nhiên đưa ra ngoài, áp lực đáng sợ bao trùm về phía công chúa Diệp Phân Na.

Diệp Phân Na cả người ngây dại, nàng lại đứng ngây người trong lúc bàn tay to vươn đến, ngay đến phòng hộ cơ bản cũng không có.

- Nữ nhân ngốc, ngươi muốn chết sao?

Một âm thanh tức giận truyền đến. Hư không đột nhiên xuất hiện một cánh tay to, một tát đánh vào bộ ngực tròn trịa của công chúa Diệp Phân Na, đánh bay Diệp Phân Na đang ngây người ra ngoài. Cũng trong nháy mắt cứu vãn sinh mạng nhỏ của nàng.

Diệp Phân Na thét một tiếng chói tai, ôm lấy ngực phẫn nộ nhìn vào thân ảnh ngăn phía sau.

- Ngươi… ngươi là A Lý Lộ Tây Pháp, ma đầu nhà ngươi sao lại ở nơi này?

Công chúa Diệp Phân Na vẻ mặt khiếp sợ, đồng thời cả người làm động tác phòng ngự.

- Nữ nhân ngốc, làm rõ tình hình nơi này trước đã. Chúng ta bị người ta tính kế rồi, nơi này là một sân giết chóc được cố tình bố trí, nhìn thấy xương trắng này chưa, nếu ta không nhìn lầm, mấy canh giờ trước e rằng họ đều là sinh linh còn sống sờ sờ, hơn nữa là cao thủ thanh niên có danh tiếng của vạn tộc.

A Lý sắc mặt vô cùng âm trầm nói.

- Cái gì? Sân giết chóc? Là ai tính kế chúng ta?

Công chúa Diệp Phân Na sắc mặt trắng bệch nói.

- Chắc là cái thứ quái quỷ ma khí dày đặc kia, đáng tiếc ngay cả ta cũng không nhìn ra, xem ma khí rất giống ma tộc trong truyền thuyết.

A Lý trầm giọng nói.

- Ma tộc? Không thể nào, ma tộc đã bị phong ấn triệt để trong đại chiến Thượng Cổ, hơn nữa cho dù có ma tộc còn sống cũng không thể nào thoát khỏi Vô Lượng ma vực.

Công chúa Diệp Phân Na lắc đầu nói.

- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, lão tử của ngươi hẳn là đã để lại cho ngươi thứ gì bảo mệnh rồi! Bây giờ lập tức lấy ra đi, nếu không chúng ta đều phải chết!

A Lý sắc mặt khó coi nói không nên lời. Hắn phát hiện bản thân toàn lực cũng không cách nào lay động không gian, lại yếu ớt như đồ sứ dưới đôi tay to kia. Luồng lực lượng kia ít nhất cũng phải cao thủ cấp Võ Tôn thật sự mới có thể có được. Lại cộng thêm người ta còn có địa lợi, tình hình càng thêm nguy hiểm.

Công chúa Diệp Phân Na nhìn về phía cánh tay to lại một lần nữa vươn tới, đột nhiên từ trong cổ lấy ra một điếu trụy màu ngọc. Hướng về phía cánh tay to đang vươn tới mà đột ngột đánh ra.

Bặc!

Ngọc trụy vang lên một tiếng rồi vỡ nát, một luồng không khí đáng sợ từ bên trong bộc phát ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.