Chương trước
Chương sau
- Cứu người, người nào?

Đôi mày của Mộc tiên sinh nhăn lại, phải biết rằng suối nguồn sinh mạng ngay ở trong tộc Tinh Linh cũng là thuốc tiên, người bình thường của tộc Tinh Linh cũng không thể có được.

- Thân nhân của ta, các nàng bị người bản nguyên hóa rồi, sinh mệnh đang bị đe dọa, tổng cộng có bốn người, ta không biết là cần bao nhiêu nước suối nguốn sinh mạng, nhưng chỉ cần các ngươi đáp ứng chữa khỏi cho các nàng, ta cam đoan ta sẽ toàn lực ứng phó.

Lý Lân trầm giọng nói, đây chính là mục đích hắn đã đi xa hàng vạn dặm đến Trung Châu này, bây giờ đây đối phương là hy vọng duy nhất của các nàng.

- Ta rất muốn đáp ứng ngươi, dù sao người tộc Tinh Linh chúng ta cũng là chủng tộc yêu sinh mệnh, đáng tiếc ta lại không có năng lực như thế, nước suối nguốn sinh mạng chính là thánh vật trong tộc chúng ta, chỉ có nữ vương cùng với thánh nữ mới có thể tiếp xúc. Tuy nhiên ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ngươi cứu được thánh nữ ra, ta tất nhiên sẽ nỗ lực vì ngươi tranh thủ, hơn nữa trong tay thánh nữ cũng có nước suối nguồn sinh mạng, tất nhiên có thể giải cứu cho thân nhân của ngươi.

Mộc tiên sinh nghĩ đi nghĩ lại nói.

Ánh mắt Lý Lân sáng quắc nhìn y, một lát sau trầm giọng nói:

- Vậy ta tin tưởng ngươi.

Trần Thanh Tùng đi rồi, là gã bị Lý Lân cho một đá vào mông bay ra ngoài, đám thị vệ của Trần gia cũng không có người nào may mắn thoát khỏi, trên mấy cái mông đều mang theo dấu chân lớn chật vật trở về Trần gia.

Rất nhanh, mọi người liền biết được đã xảy ra chuyện gì. Nhị công tử Trần gia biết được Lý Lân phát tài to nên đã cấu kết một đám người hầu đi vơ vét tài sản, kết quả tự nhiên đã rất rõ ràng. Loại chuyện mất mặt này khiến cho gia chủ Trần gia giận dữ, nhị công tử Trần gia bị giam cấm túc. Trong thời gian này, các đệ tử quý tộc quần áo lụa là lặng lẽ cuốn cờ thu trống, trong lòng họ đều cho rằng Lý Lân tuyệt đối không thể trêu chọc. Người đầu tiên không có để vua trong mắt, cũng bị đá ra ngoài, cả cái siêu cấp gia tộc như Trần gia mà cả cái rắm cũng không dám phóng, người sáng suốt đã nhìn ra, tất cả mọi người đều an tâm cùng đợi thế cục phát triển.

Trong Bích Lạc Hoàng triều, vẻ mặt Bích Lạc Hoàng từ ái nhìn tiểu nữ nhi làm nũng.

- Phụ hoàng, vì sao người ngừng chuyện thi đấu của Lý Lân, là người sợ thua không trả nổi sao?

Bát công chúa cười hì hì hỏi.

- Nói gì vậy, phụ hoàng có được bốn biển, mấy cái tinh thạch đó có đáng là gì.

Bích Lạc Hoàng vô cùng thân thiết vuốt đầu Bát công chúa nói.

- Nhưng vì sao phụ hoàng ngừng tranh tài, Trần Thanh Vân tuy rằng được gọi là đệ nhất cao thủ, nhưng chúng ta đều biết, so sánh với thiên tài thực sự trong hoàng thất của chúng ta, Trần Thanh Vân cũng không coi là gì, chỉ cần phụ hoàng phái ra cao thủ của hoàng thất thì xử trí Lý Lân dễ như trở bàn tay.

Bát công chúa tinh quái nói.

- Tiểu hầu tử ngươi này mưu ma chước quỷ cũng không phải ít, nghe nói bởi vì mấy trận đấu của Lý Lân mà ngươi đã kiếm được không ít tiền, Khuynh Thành của chúng ta hiện tại cũng đã là tiểu phú bà rồi, không biết có bao nhiêu đệ tử quý tộc trong đế đô này mỏi mắt trông chờ phụ hoàng ban hôn cho.

Bích Lạc Hoàng cười trêu ghẹo nói.

- Khuynh Thành không muốn gả đi đâu, chỉ một tên đáng giận Lý Lân mà cũng đánh không lại, những người này đều là phế vật, bình thường thì tụm năm tụm ba không ai bì nổi, đến thời khắc mấu chốt căn bản là không đáng tin cậy.

Bát công chúa bĩu môi khinh thường nói.

- Là vậy a, ánh mắt Khuynh Thành còn rất cao, nhưng mà tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, đã đến thời điểm nên lo lắng rồi. Ngươi là một hòn ngọc quý trong tay trẫm, là công chúa mà Bích Lạc Hoàng yêu mến nhất, chỉ cần ngươi xem được thì cho dù là con nối dòng của thiên thần, phụ hoàng cũng vì con mà đoạt về.

Mặc dù là truyện cười nhưng là khí phách trong lời nói của hoàng giả lại làm cho người ta bái phục.

- Phụ hoàng, xảy ra chuyện gì sao?

Bát công chúa hồ nghi hỏi, hôm nay có vẻ không giống với mọi khi, phụ hoàng hôm nay so với trước đây còn muốn ôn nhu hơn, còn muốn kiên nhẫn hơn.

- Không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần có trẫm ở đây, không thể có người nào dám làm gì bất lợi với ngươi.

Bích Lạc Hoàng ôn hòa nói.

- Thực lực phụ hoàng cao cường, có người đang ở đây Khuynh Thành không sợ bất cứ cái gì, người là thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ, vạn thế thánh chủ.

Bát công chúa cười hì hì nói.

- Ngươi nha đầu này, cả ngày đều không nghiêm túc, cái ngọc phù này ngươi cầm lấy, đừng để cho tên tiểu tử ngu ngốc Lý Lân lấy mất.

Bích Lạc Hoàng lấy một miếng ngọc phù đeo vào bên hông của công chúa nói.

- Hừ, tên khốn khiếp Lý Lân, chỉ là thừa dịp bản cô nương ta không chú ý, nếu ta cẩn thận lúc ấy nhất định đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Bát công chúa giương nanh múa vuốt nói, đổi lại khuôn mặt tươi cười sang sảng của Bích Lạc Hoàng .

Nhưng cái cảnh ôn hòa này cũng không duy trì được lâu, Bích Lạc Hoàng dù sao thì cũng là hoàng giả một quốc gia, không có khả năng tình cảm với nhi nữ lâu dài được.

Tiểu công chúa rời khỏi hoàng cung với vẻ mặt tươi cười. Nhưng là không có người nhìn thấy thời điểm đi ra cửa cung điện, trên mặt công chúa hóa thành một chút lo lắng.

- Phụ hoàng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi, chuyện gì khiến cho người không thể nắm chắc được, là có quan hệ với tên Lý Lân khốn kiếp đó sao?

Bát công chúa mang theo đầy mình nghi hoặc về tới phủ công chúa.

- Tiểu công chúa, giờ đã là hơn hai tháng rồi, tinh thạch ngươi cũng đã kiếm được rất nhhiều, ngươi có thể đem vật của ta muốn cho ta chứ.

Ngao Vô Không hóa thành một con rồng màu xanh dài khoảng mười mấy thước, giống như một tên trộm từ bên ngoài chui vào, vì để trốn tránh trừng phạt của Bát công chúa, Ngao Vô Không vận dụng biến hóa thuật, né tránh Bát công chúa bắt giữ, khiến cho Bát công chúa có giận cũng không thể phát tiết. Đồng thời khiến cho phủ công chúa gà bay chó sủa, còn các côn trùng ẩn núp trong bóng tối, rắn, côn trùng, chuột, kiến, lại gặp tai bay vạ gió, bị một đám cao thủ cấp Võ Hoàng bắt giữ và nghiền chết. Nếu không phải là kỳ hạn đã gần ba tháng, hơn nữa lần trước Lý Lân truyền âm với nó, Ngao Vô Không tuyệt đối sẽ trốn cho đủ ba tháng, sau đó chạy được bao nhiêu xa thì hay bấy nhiêu.

Như các lần trước, nhìn thấy Ngao Vô Không như thế này khẳng định tiểu công chúa sẽ phát hỏa. Lần này lại hiếm thấy, không có hành động gì, một đôi con ngươi giống như nước hồ mùa thu nhìn chằm chằm vào Ngao Vô Không, một cảnh kỳ lạ như vậy khiến cho cả người Ngao Vô Không sợ hãi, theo bản năng muốn chuồn thật nhanh.

- Lý Lân lần trước đến đã nói những gì, chỉ cần ngươi cho ta biết, ta liền đem cái ngươi muốn cho ngươi.

Nói xong tiểu công chúa lấy từ trong túi ra một quyển trục, trên đó ghi lại toàn bộ tin tức Ngao Vô Không cần.

- Không nói gì, ta cùng hắn không đội trời chung sao có thể lén trao đổi.

Ngao Vô Không bĩu môi với bộ dạng khinh thường.

- Xem ra là ngươi không muốn có phần tình báo này, một khi đã như thế bản công chúa sẽ phá hủy nó, Bát công chúa nói, đồng thời huy động chân khí tiêu hủy quyển trục kia.

- Đợi một chút.

Ngao Vô Không biến sắc, đây chính là đồ liên quan đến tự do của y, không thể để cho tiểu công chúa tiêu hủy nó dễ dàng như vậy.

Đôi mắt tiểu công chúa không giống như những khi bức người trước đây, Ngao Vô Không trầm ngâm suy nghĩ đến nửa ngày cuối cùng đã quyết định nói ra.

- Lão tử ngươi bức bách Lý Lân đi tra xét cấm chế bên dưới diễn võ trường Thương Thiên, thời gian ấn định là sau một tháng nữa, ngươi cũng đã biết, ta có ký khế ước chủ tớ cùng với Lý Lân, nếu mà tên khốn khiếp kia chết đi, vậy ta cũng xong đời, cho nên trước khi hắn đi, ta cần phải thu thập đủ toàn bộ tin tình báo hắn cần để đưa cho hắn, sau đó sẽ giải trừ khế ước, hoàn lại thân tự do cho Long đại gia.

Ngao Vô Không trầm mặc nói.

- Cái gì? Ngươi nói phụ hoàng ta bức bách Lý Lân? Phía bên dưới diễn võ trường Thương Thiên kia là nơi cực kỳ hung hiểm, hoàng triều có rất nhiều cao thủ đều đã chết ở dưới đó, trong đó có cả cao thủ cấp Võ Tôn . Thực lực Lý Lân chẳng qua chỉ là Võ Hoàng đỉnh, đi xuống đó chẳng phải là sẽ chịu chết sao, chả trách được, trong khoảng thời gian này tên khốn kiếp kia lại có những hành động ý vị sâu xa như thế, hẳn là hắn đang thử thái độ của phụ hoàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bát công chúa có vẻ nghiêm túc nói.

Tròng mắt Ngao Vô Không trợn trừng thật lớn, đây là tiểu công chúa tham tiền mọi ngày sao? Sao lần này lại phân tích hợp tình hợp lý như thế, hơn nữa lại cơ bản giống với phỏng đoán của Ngao Vô Không. Nếu như là một người trưởng thành nói ra thì còn có thể, nhưng mà tiểu công chúa chỉ mới mười ba tuổi, biểu hiện trước đây chỉ là một tiểu nha đầu không có nhiều kinh nghiệm sống, lần này lại cho một chuyển biến cực lớn làm cho Ngao Vô Không có một cảm giác không chân thật.

- Sắc Long, ta muốn đi gặp Lý Lân.

Bát công chúa trầm giọng nói.

- Đi thì đi, dù sao thì tên khốn khiếp kia cũng bị lão tử ngươi giam cầm, người bình thường cũng sẽ không ngu ngốc gì mà đi thăm hắn.

Ngao Vô Không khinh thường nói.

- Ngươi cùng đi với ta, đi ngay bây giờ.

Bát công chúa mạnh mẽ nói, tiếng nói vang ầm ầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.