Chương trước
Chương sau
- Nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không lão tử cam đoan ngũ chi của ngươi sẽ bị cắt, cả đời không được làm nam nhân.

Sư Vô Mệnh hừ lạnh nói.

- Kiệt kiệt, bản đại gia là thích cương cường, xem ra hoàng kim sư tử giới không thể không đến.

Ngao Vô Không dâm tiện cười nói. Làm cho Sư Vô Mệnh đầu đầy hắc tuyến, một tên cực phẩm Long tộc như thế này làm sao lại xuất thế, đây không phải là bôi nhọ toàn bộ Long tộc hay sao!

Hai người nói chuyện trên trời cao cũng không hề che dấu, nhưng Ngao Vô Không dâm đãng để cho mấy lão gia hỏa phải nhíu mày. Nhưng là có rất nhiều người lòng dạ xấu xa ngoài mặt mắng chửi, kỳ thật trong nội tâm không ngừng hâm mộ. Đây mới là cuộc sống của nam nhân, thích nữ sắc phải dám thể hiện chân thật như vậy.

- Mấy người các ngươi còn không ra? Chẳng lẽ để cho bản đại gia phải ân cần thăm hỏi nữ nhân trong tộc của các ngươi sao?

Ngao Vô Không kiêu ngạo hô.

- Tên Long tộc vô lễ, có tin bản cô nương xé miệng của ngươi không!

Một tiếng nũng nịu truyền đến, một thân ảnh màu trắng lăng không vũ động, đây là một tuyệt sắc mỹ nữ thân mặc cung trang thuần trắng, trên mặt đẹp lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên, ở sau lưng có hai cánh chim trắng noãn đang nhẹ nhàng lay động, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng dường như không dính chút bụi trần.

- Long mẫu tại thượng, diễm phúc bản đại gia đã đến, dĩ nhiên là thiên sứ muội muội trong truyền thuyết xuất hiện. Thiên sứ muội muội xin chào, Long ca ca tên là Ngao Vô Không, là nam nhân mà long tộc cố gắng mười vạn năm mới khó khăn tạo ra được, hôm nay ta và ngươi gặp nhau là do duyên phận trời định, chúng ta có thể tìm một nơi thanh tĩnh để nói chuyện nhân tình thế thái, kế hoạch một chút hạnh phúc tương lai của chúng ta?

Ngao Vô Không vèo một tiếng đã xuất hiện ở trước mặt thiên sứ mỹ nữ, thần sắc trên mặt trang trọng nói không nên lời, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân, thật sự có lực sát thương rất lớn đối với mỹ nữ.

- Cút ngay, ta chán ghét long tộc!

Thiên sứ mỹ nữ nhướng mày, chán ghét nói.

- Ai da, thiên sứ muội muội làm sao có thể chán ghét long tộc chứ? Ngươi thấy rõ, ta là đại biểu cho thần long đông phương thần thánh, cùng thiên sứ thần thánh của nàng rất là xứng đôi, chứ không phải là đại thằn lằn mập mạp khó coi. Hơn nữa thanh niên long tộc chúng ta đều là phú hào, có thể cho ngươi tài phú xài không hết, đi theo chúng ta tuyệt đối toàn được nhậu nhẹt ăn ngon.

Cũng không biết Ngao Vô Không từ nơi nào học được những ngôn ngữ phố phường lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng này, người khác nói ra làm cho người ta chán ghét, Ngao Vô Không nói ra lại tràn ngập mê hoặc. Mặc dù thiên sứ khí chất trong trẻo lạnh lùng cũng bị lạc vào , nhất thời không biết phải làm sao.

- Vèo!

Một cỗ uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống, một nam nhân cường tráng đột nhiên xuất hiện trước người thiên sứ mỹ nữ.Khuôn mặt dài lộ vẻ hung thần ác sát, hai mắt lại càng đề phòng Ngao Vô Không như phòng trộm cướp.

- Tiểu tử Long tộc, cách công chúa xa một chút, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Tráng hán mặt lừa trầm giọng nói. Khí thế khủng bố khiến cho Ngao Vô Không mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ngao Vô Không sắc mặt cứng đờ, theo bản năng lui hai bước, sau khi thấy hai cánh hơi nhỏ sau lưng tráng hán, trên mặt y lộ ra thần sắc chán ghét.Trên người tráng hán, đôi cánh thiên sứ hấp dẫn là thế, cứ như cắm lên lưng con lừa vậy.

- Đồng dạng là thiên sứ, sao lại làm cho người ta có cảm giác chênh lệch lớn như vậy! Thiên sứ muội muội, có thời gian chúng ta nói chuyện riêng!

Nói xong xoay người rời đi, căn bản là lười liếc nhìn tráng hán thiên sứ. Sau đó nhanh chóng phóng về phía dưới hoàng kim sư tử kỳ.

- Mông Sâm, ai bảo ngươi tới, ta không phải đã nói không cần tùy tùng hay sao?

Thiên sứ mỹ nữ phía sau không cảm kích tráng hán chút nào, nói.

- Công chúa điện hạ, thần vương lo lắng cho người, cho nên mới để ta vụng trộm đi theo. Ngao Vô Không này ở trong long tộc có tiếng xấu, hơn nữa có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều nữ tử của các chủng tộc khác, tuyệt đối là loại người nằm ngoài phạm vi giao du của công chúa.

Tráng hán thiên sứ xoay người, không còn có uy áp như đối với Ngao Vô Không, cả người giống như thú cưng bị người răn dạy, thậm chí trên mặt còn hiện lên vẻ cung kính lấy lòng.

- Phụ thân cũng thật là, rõ ràng đáp ứng cho ta tới lịch duyệt, cuối cùng vẫn nuốt lời. Mông Sâm, ta lệnh cho ngươi không được đi theo ta!

Thiên sứ mỹ nữ bất mãn lớn tiếng nói.

- Nhưng...

Mông Sâm khó xử nói.

- Không có nhưng. Ta đi lịch lãm, không phải đi du ngoạn. Có ngươi ở nơi này ta còn lịch lãm cái gì. Ta sẽ nói với phụ thân, cam đoan sẽ không trách tội ngươi.

Thiên sứ mỹ nữ khoát tay, có chút không kiên nhẫn nói.

- Vâng! Thuộc hạ cáo lui!

Mông Sâm thoáng do dự, nhưng vẫn gật đầu. phá toái hư không biến mất không thấy đâu nữa.

Ở trong Thần Ma học viện, phòng viện trưởng ngoại viện.

Viện trưởng nội viện Gia Cát Ngự Phong và viện trưởng ngoại viện Gia Cát Thừa Phong ngồi đối diện nhau. Rất khó tưởng tượng hai người này cũng có lúc ngồi chung một chỗ hòa thuận như vậy.

- Thừa Phong, thế nào?

Gia Cát Ngự Phong thần sắc mặt ngưng trọng nói.

- Thực khủng bố, tên nam thiên sứ xuất hiện sau cùng kia tối thiểu cũng là siêu cấp cao thủ Võ Tôn hậu kỳ, nếu vừa rồi hắn ra tay, dưới trạng thái không vận dụng nội tình, Thần Ma học viện chỉ có hai người chúng ta liên thủ mới có phần thắng.

Gia Cát Thừa Phong cười khổ nói.

- Không sai, vô số năm yên lặng khiến cho thực lực vạn tộc thượng cổ cường đại chưa từng có. Đáng tiếc tình trạng nhân loại hiện nay căn bản là khó có thể tập hợp lại. Nếu không thì còn gì phải sợ!

Gia Cát Ngự Phong trầm trọng nói.

- Hiện tại thiên cơ dần dần hỗn loạn, cho dù là thiên cơ sư đứng đầu cũng khó mà suy đoán tương lai. Đối với nhân loại đã an nhàn nhiều năm thì đây đúng là một trận tai nạn, lan ra toàn bộ đại lục.

Gia Cát Thừa Phong nói.

- Không cần bi quan như thế, sự tình không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Lịch sử bát đại đế quốc thượng cổ ta và ngươi đều xem qua, mỗi một đế quốc đều thống trị một vạn năm rồi bỗng nhiên sụp đổ, sau đó lại có đế quốc mới quật khởi. Mãi cho đến trung hậu kỳ thượng cổ, sau khi đế quốc cuối cùng biến mất, thời kì nhân loại đế quốc mới hoàn toàn chấm dứt. Theo sự khủng bố của thượng cổ đế quốc, căn bản không có khả năng trong vạn năm sụp đổ, trong chuyện này khẳng định có rất nhiều bí ẩn mà chúng ta không biết. Trừ thượng cổ đế quốc, thượng cổ hậu kỳ xuất hiện tông môn cũng có thực lực cực kì khủng bố. Tại thượng cổ hậu kì trong trận hỗn chiến cuối cùng, có rất nhiều tông môn lựa chọn ẩn lui. Những thế lực này tuy rằng sau này không xuất hiện, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã tiêu vong theo dòng lịch sử. Ta nghĩ không lâu trong tương lai, những thế lực này nhất định sẽ lại đứng lên, ngăn cơn sóng dữ.

Gia Cát Ngự Phong nhưng vẫn lạc quan.

- Ngươi nghĩ dễ dàng như vậy sao, cho dù có tông môn bí ẩn truyền thừa xuống, bị năm tháng ăn mòn lực lượng còn dư lại bao nhiêu? Mười vạn năm, Võ Thần cũng hóa thành bụi đất, đừng nói đến trợ lực, hơn nữa ngay lúc đó khi vạn tộc thượng cổ bắt đầu xuất thế, tin tưởng tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh, như lời ngươi nói, nội tình đến bây giờ không hề có hành động. Nếu theo ta suy đoán thì đã hoàn toàn mai một trong lịch sử.

Gia Cát Thừa Phong tương đối bi quan nói.

- Mặc kệ thế lực thượng cổ xuất thế hay không, thế giới này trước mắt còn là do nhân loại định đoạt. Hiện tại lão phu phải cho bọn tiểu tử trong nội viện xuất thế, nhìn xem đại thế nổi lên, ai mới thật sự là chủ sự.

Gia Cát Ngự Phong xoay người rời đi.

- Lão già kia, ngoại viện chúng ta chưa chắc đã thua, nếu không chúng ta lại đánh cược một trận xem thế nào?

Gia Cát Thừa Phong đối với người huynh trưởng đang rời đi của mình hô.

- Trăm năm linh trà làm tiền đặt cược, xem đệ tử của ai có thể đặt chân lên thiên địa Càn Khôn bảng đầu tiên!

Chư Cát Ngự Phong thanh âm từ xa truyền đến.

- Tốt! Lão phu cùng ngươi đánh cuộc!

Gia Cát Thừa Phong cười lớn nói, huynh đệ Gia Cát Thừa Phong là song bào thai, không với với song bào thai khác, hai người tính cách hoàn toàn bất đồng, Gia Cát Thừa Phong tính tình cương liệt, làm việc mạnh mẽ vang dội. Gia Cát Ngự Phong thì trầm ổn thận trọng, phong cách cổ xưa thận trọng. Hai huynh đệ bởi vì tính cách xung đột, luôn luôn cạnh tranh nhau từ bái sư, tu luyện, thực lực đến địa vị. Hơn một ngàn năm qua thỉnh thoảng hai người cũng đánh cược một lần. Ba trăm năm trước hai người đột phá đến Võ Tôn bình cảnh, cơ duyên xảo hợp đạt được một gốc cây linh cây trà. Hàng năm có thể cho hai lượng linh trà, có thể khai thông tâm trí để tìm hiểu võ đạo, hai huynh đệ sở dĩ có thể trong mấy chục năm nay có thể an ổn tại vị trí viện trưởng nội ngoại viện, công lao của linh trà không thể bỏ qua. Nhưng mà giữa hai người cách phân phối lá trà không phải chia đều, mà là đánh cược, người thắng được nhiều, người thua được ít. Gia Cát Thừa Phong bởi vì thực lực không bằng huynh trưởng, thắng lợi không nhiều lắm, bởi vậy trong số lượng linh trà tay cũng không nhiều, đây cũng là lý do vì sao Gia Cát Thừa Phong đối với những người khác lãng phí linh trà phản ứng mạnh như vậy.

Ngoài cửa lớn của Thần Ma học viện, ba cao thủ của ba chủng tộc đứng trên không, hai tròng mắt nhìn quanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.