Tiên đảo làm chủ thể khảo nghiệm này rất kỳ lạ, nó tự có ý thức của chính mình, bởi vậy chuyện bên trong xảy ra thế nào, nếu trước đó không câu thông với Tiên đảo thì dù là cao thủ Võ tôn cũng không nhìn được. Lần đại bỉ ngoại viện này, rõ ràng là do Gia Cát Thừa Phong làm chủ, nhưng thực tế chọn lựa lại là kẻ rảnh rỗi nhức cả dái “linh” của tiên đảo. Linh được dựng dục ra từ chí bảo như Tiên đảo này, đều có trí tuệ không thấp hơn nhân loại. Hơn nữa, theo tục truyền thì Tiên đảo là do một vị đại viện trưởng kinh tài tuyệt diễm còn sót lại của học viện Thần Ma truyền lưu xuống, tự nhiên có địa vị cao cao tại thượng
- Bản thể Tu La kia có thực lực không mạnh, khoảng Võ hoàng lục phẩm. Rắc rối chính là phân thân Tu La vương do gã triệu hồi ra. May mắn là ở trong tiên đảo, nếu không lúc đó kẻ ngã xuống chính là ta!
- Cái gì? Phân thân Tu La vương? Vậy thì thằng nhãi Tu La kia e rằng có lai lịch rất lớn, không phải là có huyết mạch hoàng tộc trực hệ của Tu La thì cũng là đệ tử thân truyền. Xem ra sau này các ngươi phải cẩn thận.
Một trưởng lão cau mày nói, xem ra người này rất hiểu biết đối với Tu La tộc!
- Bản thân ta thật sự muốn giao thủ cùng Tu La vương, nhưng không phải hiện tại!
Thần nữ Trúc Văn Thiến không chút sợ hãi, trong đôi mắt xinh đẹp còn tràn ngập chiến ý.
Mấy lão già này lộ ra ánh mắt tán thưởng, lấy tuổi của Trúc Văn Thiến đã có thực lực Võ hoàng bát phẩm, tuyệt đối được coi là thiên tài tuyệt thế. Dù là thiên tài cao thủ được nội viện tỉ mỉ bồi dưỡng cũng không thể so với Thần nữ.
Khi Trúc Văn Thiến tới học viện Thần Ma thì chỉ mới mười hai tuổi, khi đó thực lực của nàng cũng đã Võ tông bát phẩm, lúc đó, nếu so với thanh niên tài tuấn đã nhảy vào Tiên Thiên hậu kỳ thì chênh lệch không nhỏ. Cuối cùng Thần nữ lấy thân phận học viên dự bị của ngoại viện mà gia nhập học viện Thần Ma. Ngắn ngủi ba tháng sau, Thần nữ đột phá đến Tiên Thiên, lại dùng ba năm thời gian, Thần nữ đột phá đến Vương tọa cửu phẩm đỉnh phong. Yên lặng một năm nữa, nàng cường thế đột phá cảnh giới Võ hoàng. Cũng vào năm đó, Thần nữ đánh bại một vị học trưởng trên Thiên bảng, thay tên mình lên đó, sau này thì một đường tiến xa.
Lúc mười tám tuổi, Trúc Văn Thiến đã là Võ hoàng lục phẩm đỉnh phong, sau đó nàng khiêu chiến ba gã đệ tử chính thức trong nội môn, ngay mặt đánh bại, lấy được cơ hội tiến vào nội môn học tập. Hiện tại Trúc Văn Thiến hai mươi tuổi, là cao thủ Võ hoàng bát phẩm, phần thành tựu này làm cho rất nhiều lão già ở đây buồn bực không thôi. Thậm chí Gia Cát Thừa Phong nhiều lần nhắc nhở Trúc Văn Thiến có thể đánh vỡ ghi chép của ngoại viện, là đột phá Võ hoàng đỉnh phong trước năm mươi tuổi. Thậm chí, dựa theo tốc độ tu luyện này, rất có thể có một cao thủ cấp Võ tôn quật khởi từ học viện Thần Ma.
- Lý Lân cùng giao thủ với Tu La Vương? Còn toàn thân trở lui?
Một lão già không tin được nói.
- Không có, hắn đánh chết Tu La, hơn nữa thân mình gần như không bị thương!!!
Thần nữ trầm giọng nói.
- Đánh chết cao thủ Võ hoàng lục phẩm đỉnh phong mà mình không bị thương, tên Lý Lân này có chút môn đạo. Nếu hắn đột phá từ Võ hoàng tam phẩm đỉnh phong đến Võ hoàng lục phẩm, còn thật sự có khả năng bỏ qua chênh lệch giữa Võ hoàng trung kỳ cùng Võ hoàng hậu kỳ, thực hiện chiến đấu vượt cấp.
Một lão già ngưng trọng nói.
- Nếu ta không đoán sai, hiện tại Lý Lân đã có thể đôi kháng với Võ hoàng thất phẩm. Trên người hắn có mấy thứ không muốn người biết, hơn nữa, võ đạo của hắn có liên quan tới âm dương, có chút huyền ảo tối nghĩa!
Thần nữ nói ra những gì mình cảm nhận.
- Điểm này lão phu cũng chú ý tới rồi, một đòn hắn phong ấn Cốc Sơn kia đã vận dụng hai loại lực lượng có thuộc tính bất đồng. Mụ nội nó, nếu tiểu tử này có thể lý giải âm dương cùng ngưng tụ ra lĩnh vực âm dương khi ở cảnh giới Võ hoàng lục phẩm đỉnh phong, vậy thì thật sự quá nghịch thiên rồi!
Sư phụ của Cốc Sơn, cao thủ Võ hoàng cửu phẩm đỉnh phong Trầm trưởng lão trầm giọng nói.
- Âm dương liên quan tới hỗn độn, người thường sao có thể dễ dàng lý giải được. Ta thấy tiểu tử này chỉ lĩnh ngộ được bề ngoài, muốn ngưng tụ ra lĩnh vực âm dương thì e rằng chỉ là người si nói mơ mà thôi!
Có người duy trì tất nhiên cũng có người phản đối, Lý Lân không phải là “nhân dân tệ”, không thể người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Những tên trưởng lão ngoại viện này cũng có người thích, có người không thích Lý Lân, điều này cũng tất nhiên.
- Không nói tương lai thế nào, bây giờ hắn có chiến lực đối kháng với Võ hoàng thất phẩm đã quá tốt rồi. Hiện tại, ở ngoại viện này, cao thủ có thể xuất thủ như Trúc Văn Thiến thì cũng chỉ có Lý Lân mà thôi. Hơn nữa, thi đấu giành tư cách còn có tới nửa năm, bản tọa thu thập một đống đan dược tăng lên tu vi, có lẽ có thể làm cho Lý Lân dựa vào đan dược mà đột phá đến Võ hoàng ngũ phẩm, đến lúc đó bảo đảm hơn một chút.
Gia Cát Thừa Phong trầm giọng nói.
- Cũng tốt, để tiểu tử này thử một chút cũng không sao. Nếu hắn may mắn thành công, lúc đó mấy lão già nội viện chắc là tái mặt luôn a!
Có trưởng lão cười tủm tỉm nói.
- Đừng đắc ý sớm, ta đề nghị danh sách này không cần định ra trước, đợi đến khi kỳ hạn gần tới rồi nhìn tình huống Lý Lân đột phá hay không rồi mới tính.
Có trưởng lão ổn thỏa nói.
Mọi người gật đầu, nếu Lý Lân không đạt được mục tiêu như đã tính, tự nhiên phải gạt bỏ. Ngoại viện cũng không thể vì một tên Lý Lân mà hổ thẹn.
Cùng lúc đó, tam đại công tử bên nội viện cũng bị một đám lão già chất vấn. Một lão giả đứng đầu lại có tám phần tương tự với dung mạo của Gia Cát Thừa Phong, cũng tiên phong đạo cốt, chỉ là trong khí chất phiêu dật này còn có thêm vài phần cương nghị, điều này làm cho người ta cảm giác ổn trọng trí tuệ. Người này chính là viện trưởng nội viện học viện Thần Ma, cũng là đại ca của viện trưởng ngoại viện Gia Cát Thừa Phong – Gia Cát Ngự Phong, lão cũng là cao thủ đệ nhất học viện Thần Ma.
- Lưu Tiên, ba người các ngươi có ai gặp qua Lý Lân chưa? Có thể lần đầu tiên đã được Thiên bảng thừa nhận tiến vào trước mười, người này đúng là không đơn giản a!
Viện trưởng nội viện Gia Cát Ngự Phong mở miệng nói. Lão cũng không quá để ý tới Lý Lân, nhưng vì một đám già này cứ nhao nhao bên tai, nên phải bày đặt gọi ba đại công tử tới. Về phần kết quả thì không ôm nhiều hi vọng, dù sao Lý Lân chỉ bước vào cửa chữ Thiên, ba ngươi khác không biết cũng là bình thường.
- Ta chưa từng gặp qua, nhưng mà gặp rồi cũng sẽ không để ý. Không phải là Thiên bảng ngoại viện thôi sao?! Trừ mấy người Thần nữ, những kẻ khác đều chỉ là hữu danh vô thực!
Vũ Văn Lưu Tiên cao ngạo nói.
- Ta cũng chưa từng gặp qua, nói gì thì hắn cũng tiến vào cửa chữ Thiên!
Cầm công tử cười khổ nói, bị một đám già nhìn chằm chằm, cảm giác này thật không dễ chịu gì. Xem ra lần sau nên kiếm cớ trốn đi thì tốt hơn.
- Ta đã gặp qua! Còn đã giao thủ!
Người không được hi vọng nhất là Chiến công tử lại nói ra mấy lời kinh người, trong lúc nhất thời, mấy lão già đưa mắt nhìn chằm chằm vào gã.
- Khục khục! Các vị trưởng lão, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, ta thật sự đã giao thủ với hắn!
Đối diện với nhiều ánh mắt hoài nghi, Chiến công tử rất xấu hổ khó chịu nói.
- Trần Chiến, lão phu biết ngươi coi chiến như mạng, mỗi ngày ngươi đều chiến với không dưới mười người. Ngươi xác định đã giao thủ với Lý Lân sao, còn là người làm ngươi khắc sâu trong lòng?! Không phải là ngươi nhận lầm chứ, ngươi phải nghĩ lại cho chắc rồi nói.
Một trưởng lão hảo tâm nhắc nhở.
- Chư vị trưởng lão, lần này ta không nói sai, Lý Lân này làm cho ta ấn tượng rất sâu, gần như là khó có thể quên. Nhưng chư vị cũng không quá lo lắng, thực lực của hắn không bằng ta, không có uy hiếp gì với nội viện chúng ta!
Chiến công tử xấu hổ nói, nhưng trong lòng rất buồn bực, chẳng lẽ nhân phẩm mình thật sự quá kém hay sao? Chỉ mấy lời điên điên không quan trọng cũng không nên như vậy chứ!
- Một khi đã vậy thì ngươi nói rõ coi!
Gia Cát Ngự Phong cười khẽ nói.
- Vâng!
Sau đó Trần Chiến nhớ lại chuyện giao thủ với Lý Lân trong tiểu thế giới rồi kể ra một lần.
- Đúng rồi, chuyện này thì Vệ Thanh Tuyền có thể làm chứng cho ta, bởi vì lúc đó ngoài ta cùng Lý Lân tham gia thì còn có Vệ Thanh Tuyền!
Chiến công tử đột nhiên nghĩ tới đệ tử nội môn Vệ Thanh Tuyền.
- Thanh Tuyền đã bế quan rồi, nàng ta đã lấy được nhiều chỗ tốt từ trong tiểu thế giới, hiện tại đang trùng kích Võ hoàng lục phẩm đỉnh phong. Còn muốn thử ngưng tụ lĩnh vực, không thể quấy rầy được!
Một trưởng lão phất tay, cự tuyệt tìm Vệ Thanh Tuyền hỏi thăm. Lão là sư phụ của Vệ Thanh Tuyền, Vệ Thanh Tuyền có thiên phú xuất chúng, nhưng kẹt tại bình cảnh mãi không đột phá, hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội đột phá, vị trưởng lão này đương nhiên không để bất luận kẻ nào đi quấy rầy.
- Được rồi, căn cứ theo lời của Trần Chiến, lão phu đã hiểu rõ rồi. Thực lực chỉnh thể của Lý Lân cường đại, thiên phú chiến đấu xuất chúng, còn là kiếm khách kiêm tu đao kiếm hiếm thấy. Duy nhất chính là cảnh giới võ đạo hơi thấp, chỉ có Võ hoàng tam phẩm, nhưng cái tên Thừa Phong kia khẳng định sẽ tận lực bù lại điểm thiếu hụt này. Hơn nữa, từ biểu hiện của Thiên bảng, tên Lý Lân này có thể sẽ đạt được một danh ngạch của ngoại viện. Trần Chiến, ngươi đã đối phó một lần với hắn, lần này cũng giao cho ngươi luôn, không tiếc bất cứ giá nào, phải gạt bỏ hắn cho ta!
Gia Cát Ngự Phong trầm giọng nói, tính tình của đệ đệ mình thì lão rất rõ ràng, chính là hiểu rõ nên lão tuyệt đối không thể để Gia Cát Thừa Phong có cơ hội cười nhạo.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Trần Chiến mừng rỡ, vẻ mặt hưng phấn nói. Mấy vị trưởng lão câm nín lắc đầu, Chiến công tử quá mức chấp nhất với chiến đấu, ngược lại làm ảnh hưởng tới tinh tiến võ đạo của chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]