Chương trước
Chương sau
- Quả nhiên đã xảy ra chuyện bất trắc rồi sao? Năm đó không nên mang tiểu thế giới đó về, đó là một vật tà dị!

Trong lời nói của Nhị tổ đã tràn ngập vẻ hồi ức. Hơn nữa từ trong lời của của lão, mọi người còn biết cấm địa gia tộc Tây Môn tuyệt không phải tới từ cao thủ bản tộc của gia tộc Tây Môn hơn nữa hình như tiểu thế giới kia còn không phải là vật hay ho gì, dường như Tây Môn Liệt Phong sớm đã có dự liệu đối với việc không hay.

- Nhị tổ, ý lão nói là lão tổ gia tộc đều đã mất? Nhưng mệnh bài của các lão tổ vẫn còn a!

Tây Môn gia chủ lớn tiếng nói.

- Mệnh bài chẳng qua chỉ là đường nhỏ mà thôi, đối với một siêu cấp cao thủ mà nói, chặt đứt sự liên hệ của mệnh bài chẳng qua chỉ là tiện tay làm. Năm đó chính vì ta cảm nhận được sự bất an mới sẽ chọn bế quan ở ngoài tiểu thế giới. Đáng tiếc tạo hóa trêu người, năm trăm năm bế quan vẫn không đạt được kết quả mong muốn.

Trong thanh âm của nhị tổ có nhiều phần cảm giác cảnh còn người mất.

- Hừ! Lão già nói thật dễ nghe! Chẳng qua bỏ qua hôm nay, lão tử sẽ trở về tìm ngươi báo thù!

Thần sắc Huyết Tu La âm trầm nói.

- Ha ha! Không sai, lão già nhà ngươi đã đứt đường tương lai, chúng ta lại vẫn còn tràn ngập hy vọng, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ quay về tìm ngươi thanh toán, ngươi rửa sạch cổ chờ đi!

Độc Long Tiêu Thiên Dật cười lạnh nói.

- Chỉ cần một ngày lão phu còn, ai cũng đừng mong động được gia tộc Tây Môn!

Lời lão giả tràn đầy kiên định, đệ tử gia tộc Tây Môn sùng bái đầy mặt nhìn phía phương hướng hậu viện. Hiện tại nhị tổ chính là trụ cột tinh thần của gia tộc Tây Môn.

- Đi!

Huyết Tu La cùng Độc Long vẫy tay về phía dưới, những tù nhân bị nhị tổ gia tộc Tây Môn đánh trọng thương chưa chết được hai người dẫn theo bay lên.

- Bày trận!

Tây Môn gia chủ cắn răng một cái, trầm giọng quát.

- Được rồi, để cho bọn chúng đi đi!

Thanh âm của nhị tổ truyền đến.

Sắc mặt Tây Môn gia chủ nắng mưa thất thường, cuối cùng gật gật đầu.

- Khặc khặc, gia tộc Tây Môn... gia tộc Tây Môn!

Trong nháy mắt Độc Long bay ra khỏi gia tộc Tây Môn, đột nhiên quay đầu quát.

Mặt mỗi một đệ tử gia tộc Tây Môn đều nhăn nhó, trên mặt tràn đầy hận ý.

Địch nhân đi rồi, nhưng hậu hoạn mang đến lại vô cùng, Tây Môn gia chủ dường như thấy được gia tộc Tây Môn sẽ bởi vì sự kiện lần này mà xuất hiện trên đầu sóng ngọn gió.

- Tiểu tử kia, hiện tại có thể giao ra thánh sơn của gia tộc Tây Môn ta rồi chứ!

Thanh âm nhị tổ truyền đến, làm cho thành viên gia tộc Tây Môn thở dài nhẹ nhõm một hơi lại khẩn trương lên.

Không có người trả lời, mọi người cũng không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.

- Bày trận!

Tây Môn gia chủ không hổ là kiêu hùng một thế hệ, trước tiên bố trí đại trận hư không, giam cầm đường chạy trốn của con cá lọt lưới kia.

Uỳnh ——!

Hư không xuất hiện một cánh cửa, Lý Lân một thân trang phục võ sĩ màu đen xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chỉ là lúc này trên lưng hắn đang cõng một lão giả gầy còm.

- Tư Đồ Thiên Xung!

Tây Môn gia chủ biến sắc, ngay sau đó đáy mắt hiện lên một vẻ oán độc.

- Uy phong của gia tộc Tây Môn thực lớn, cũng dám nhốt thầy giáo của học viện Thần Ma, giam giữ đệ tử chính thức của học viện Thần Ma. Thật không biết Chúa Tể Giả của Thiên Đế Thành này rốt cuộc là ai!

Lý Lân cười lạnh nói.

- Tài ăn nói của tiểu tử ngươi không tồi, tuổi còn trẻ thực lực lại càng bất phàm. Lưu lại thánh sơn của gia tộc Tây Môn, ta sẽ thả cho ngươi đi!

Thanh âm nhị tổ truyền đến.

- Nhị tổ không thể, tên này chỉ sợ là người dẫn phát trực tiếp của sự kiện lần này, những tên khác có thể thả, nhưng tên này nhất định phải giết chết để răn đe!

Tây Môn gia chủ lớn tiếng nói.

- Ngươi nghi ngờ quyết định của ta?

Tuy thanh âm nhị tổ lạnh nhạt, nhưng vẫn làm cho Tây Môn gia chủ rùng mình một cái. Nghĩ đến bàn tay to che trời chắn nắng vừa rồi, Tây Môn gia chủ lập tức lui về.

- Hậu bối không dám!

- Tiểu tử kia, thế nào?

Nhị tổ vẫn nói với Lý Lân.

- Không thế nào hết, nhốt thầy ta hơn một năm, há có thể coi như xong như vậy, các ngươi dù sao vẫn phải trả một số giá lớn. Cục sắt đen đó coi như là lợi tức. Nếu không thì chẳng phải tỏ rõ học viện Thần Ma không còn người nào?

Lý Lân cười lạnh nói.

- Được rồi, nếu thương lượng không thông, vậy cũng chỉ có thể động thủ.

Thanh âm nhị tổ rất bất đắc dĩ, dường như căn bản không muốn động thủ.

Àm ầm ầm ——!

Hư không trận văn trực tiếp đổ nát, một bàn tay to che trời chắn nắng phá vào trong gia tộc Tây Môn, lăng không chộp về phía hai người Lý Lân.

- Chậm đã!

Nhị tổ trầm giọng quát, đột nhiên lộ ra một bàn tay to, chống lại một kích của bàn tay to đột nhiên xuất hiện kia.

Rắc một tiếng, trên bàn tay to nhị tổ phát ra có hai ngón tay bị gãy, đồng thời bàn tay to đột kích thần bí kia cũng bị ngăn lại.

- Thanh danh của học viện Thần Ma không cho bị bôi đen!

Một thanh âm lãnh khốc truyền đến, sát ý lạnh lẽo kia khiến cho toàn bộ gia tộc Tây Môn câm như hến.

- Lão phu cũng không phải cố ý khó xử, chỉ là tòa thánh sơn kia chính là...

Lời Tây Môn Liệt Phong không thể nói xong, bởi vì một luồng sát niệm kinh khủng đã vút lên trời tập trung toàn bộ gia tộc Tây Môn. Một khi lão nói lời phản đối nào nữa, đối phương nhất định sẽ giáng lâm chân thân, đến lúc đó toàn bộ gia tộc Tây Môn đều sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.

- Khặc khặc, hiện tại nên tránh ra đi!

Lý Lân vui sướng khi người gặp họa nói. Cõng Tư Đồ Thiên Xung từng bước một kiêu ngạo đi ra ngoài cửa lớn. Mỗi một bước của Lý Lân giống như đạp vào trong lòng gia tộc Tây Môn, loại nhục nhã trắng trợn đó làm cho các đệ tử gia tộc Tây Môn phẫn hận nhìn Lý Lân, nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Lân đã sớm bị dỡ thành tám khối.

- Đi!

Quát lạnh một tiếng, bàn tay to trong hư không đột nhiên túm lấy, Lý Lân với Tư Đồ Thiên Xung đồng thời biến mất. Đại trận hư không do hơn phân nửa đệ tử tinh anh của gia tộc Tây Môn thành lập ở trước mặt bàn tay khổng lồ căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to.

- Gia chủ, ngưoi qua đây đi!

Một lát sau, thanh âm của Tây Môn Liệt Phong truyền đến. Thần sắc Tây Môn gia chủ mừng rỡ, thực lực của Tây Môn Liệt Phong cực kì khủng bố, nếu như có thể được lão chỉ đạo, tất nhiên có thể tiến bộ được hơn nữa.

- Thập Nhị trưởng lão, ngươi lập tức tổ chức đệ tử gia tộc sửa chữa kiến trúc tổn hại, ta hy vọng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng gia tộc Tây Môn.

Trước khi đi Tây Môn gia chủ tùy ý phân phó.

- Dạ!

Thập Nhị trưởng lão tức thì cảm thấy nhức đầu, nhưng lại không thể không đáp ứng. Xây lại cũng không phải khó, nhưng khôi phục lại giống như đúc nguyên bản thì thật không đơn giản. Gia tộc Tây Môn là thế lực lớn đứng đầu của Thiên Đế Thành, trú địa gia tộc chiếm diện tích cực lớn, cho dù là người sinh hoạt tại gia tộc Tây Môn cũng chưa hẳn có thể biết hết được rõ ràng, chứ đừng nói chi là khôi phục hoàn toàn.

Học viện Thần Ma!

Trước một mảnh quẩn thể kiến trúc thanh tịch đẹp đẽ của ngoại viện, hư không vỡ tan, Lý Lân đầy mặt mờ mịt cõng Tư Đồ Thiên Xung đi ra.

- Nơi đây là chỗ nào?

Lý Lân ngạc nhiên. Kiến trúc xung quanh thực bình thường, không có chén lưu ly hoa lệ, cũng không có mái cong cao tới khí phách. Chỉ có từng dãy tiểu viện làm cho người ta cảm thấy u tĩnh nói không nên lời. Tảng lớn liễu rũ tùy ý sinh trưởng càng làm cho người ta cảm nhận được một loại khí chất khoan thai tự do tự tại.

Lý Lân nhất thời có chút choáng váng, cam chịu đi. May mắn ở trên lưng hắn còn có một Tư Đồ Thiên Xung. Sở dĩ Lý Lân mạo hiểm cõng Tư Đồ Thiên Xung ở gia tộc Tây Môn, mục đích đương nhiên là nhằm vào cao thủ học viện Thần Ma. Lý Lân không tin gia tộc Tây Môn phát sinh chuyện lớn như vậy mà cao thủ học viện Thần Ma hoàn toàn không biết gì cả. Nếu quả thật là như thế, học viện Thần Ma cũng không được xưng là thế lực nhất lưu trên đại lục. Lý Lân đang đánh cược, đánh cược cao thủ học viện Thần Ma sẽ không trơ mắt nhìn hắn và Tư Đồ Thiên Xung rơi vào trong tay gia tộc Tây Môn. May mắn là Lý Lân cược đúng, xác thực cao thủ học viện Thần Ma trong nháy mắt phát sinh nổ mạnh đã chú ý đến nơi này, sau khi xác định được Tư Đồ Thiên Xung lại càng ngang nhiên xuất thủ.

Lý Lân cẩn thận cởi bỏ phong ấn thêm ở trên người Tư Đồ Thiên Xung, lão nhân yếu ớt tỉnh lại. Thấy cảnh tượng xung quanh thì rõ ràng có chút ngây người.

- Sư phụ, người xem xem nơi này là chỗ nào? Chúng ta sẽ không lại rơi vào trong ổ sói đấy chứ!

Lý Lân hỏi.

- Tiểu tử kia, không cần nhìn nữa. Nơi này là học viện Thần Ma. Các ngươi an toàn rồi.

Một thanh âm hiền lành truyền đến, một lão giả râu tóc bạc trắng lại tiên phong đạo cốt ở phía xa cười tủm tỉm đi tới.

- Ngài là viện trưởng ngoại viện của học viện Thần Ma, Gia Cát Thừa Phong?

Thần sắc Lý Lân sửng sốt, có chút kinh ngạc nói. Lão giả cười tủm tỉm này chính là người trước kia chủ trì cuộc thi vào viện, thần tiên sống của học viện Thần Ma Gia Cát Thừa Phong, siêu cấp cao thủ cấp Võ Tôn.

- Không sai, là lão phu. Tiểu tử kia ngươi rất không tồi, vậy mà bằng vào thực lực như thế đã khiến cho gia tộc Tây Môn gà bay chó sủa. Thật sự là hậu sinh khả uý.

Lão giả không chút tiếc rẻ lời khen của mình. Tuy da mặt Lý Lân rất dày. Nhưng được đại nhân vật như Gia Cát Thừa Phong khích lệ vẫn nhịn không được cảm thấy đáy lòng nhảy nhót không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.