Chương trước
Chương sau
Ngoài dự đoán của mọi người, chiến đấu nghiêng về một phía, phân thân của cao thủ Võ tôn đối mặt với thần nữ đồng cấp lại bị hành hạ đến chết. Loại cảnh tượng này, dù thần kinh cứng cỏi như Lý Lân cũng cảm thấy thần nữ mạnh mẽ quá đáng.

- Ngươi tên là Lý Lân phải không?! Ngươi không tệ, ta đề cử ngươi gia nhập nội viện!

Thần nữ khôi phục thần sắc trong trẻo lạnh lùng, mở miệng nói với Lý Lân. Lý Lân có thể giết Tu La làm cho thần nữ có chút kinh ngạc, bởi vậy mà khi nói chuyện, nàng mới hơi tỏ vẻ xem trọng.

- Không cần, ta không có hứng thú gia nhập nội viện! So với nội viện, ngoại viện càng thêm tự do thoải mái hơn!

Lý Lân lắc đầu cự tuyệt hảo ý của thần nữ.

- Ngươi chắc chắn không thay đổi tâm ý?

Thần nữ càng thêm hiếu kỳ đối với Lý Lân. Theo suy nghĩ của nàng, bên ngoài có vô số tu sĩ nghĩ vỡ đầu muốn đi vào nội viện, vậy mà nam nhân trước mắt này là có thể thuận miệng cự tuyệt. Loại tương phản này làm cho thần nữ có chút không thích ứng, nếu không, lấy tính tình của nàng, căn bản sẽ không nói nhiều một câu.

Lý Lân gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Thấy được cửa ải cuối cùng, nhất là thực lực Võ hoàng bát phẩm của Thần nữ làm cho Lý Lân hoàn toàn bỏ qua tâm tư tranh đấu, tuy những người khác cũng có thể trở thành mục tiêu chiến đấu, nhưng Lý Lân đã không còn nhiều hứng thú.

Ra cửa chữ Thiên, Lý Lân nhịn không được mà cau mày.

- Tiểu tử, cửa chữ Thiên có tình huống thế nào?

Một trung niên đầu bạc ngăn cản đường đi của Lý Lân, bên gã còn có một kẻ mặc hắc bào, thành viên Ưng Cố Lang.

- Tránh ra!

Lý Lân trầm giọng quát, có thể tới cửa ải cuối cùng này, tất nhiên ít nhất cũng là chín đại cao thủ thiên tài. Mà thấy được thực lực của thần nữ, chín đại cao thủ mới thật sự không đáng xem. Dù buông bỏ, nhưng không có nghĩa là Lý Lân tiết lộ tình huống trong cửa chữ Thiên. Huống chi thái độ cao cao tại thượng của hai ngươi làm Lý Lân khó chịu.

- Khốn kiếp! Ngươi có biết ta là ai không?

Người trung niên đỏ mặt lên, có chút thẹn quá hóa giận nói.

- Lặp lại lần nữa, tránh ra!

Lý Lân càng không nhịn được, hắn thực sự ghét loại người giắt hư danh trên khóe miệng, bộ dáng làm như sợ người khác không biết mình là danh nhân.

- Muốn chết!

Trung niên đầu bạc giận dữ, đột nhiên huy chưởng bổ xuống Lý Lân.

- Ta… nói ngươi cút ngay!

Lý Lân gằn từng chữ, hai đấm không chút che dấu đẩy ra chặn lại. Rầm một tiếng, người trung niên đầu bạc hét thảm một tiếng, thân hình bị đánh bay ra ngoài, hai tay gấp khúc quỷ dị, chứng minh rõ lực lượng một kích này của Lý Lân khủng bố cỡ nào.

So đấu lực lượng cùng Lý Lân, trung niên đầu bạc không khác gì lấy trứng chọi đá.

Ông…

Một luồng hắc mang vô thanh vô tức xuất hiện sau gáy Lý Lân, Lý Lân giống như có mắt sau lưng, xảo diệu cúi đầu tránh đi. Song chưởng như đao chém ra hai luồng đao mang, đánh về phía thanh niên hắc bào vừa đánh lén.

Choeng, choeng….

Đồng thời nghênh chiến hai đại cao thủ, Lý Lân nhàn nhã tự nhiên.

- Đáng chết, cái kẻ biến thái này là ai? Vì sao trước kia không nghe nói tới!

Trung niên đầu bạc âm thầm kêu khổ, vì lúc trước khinh thường, hai tay của y bị Lý Lân phế bỏ. Dù nối lại xương cốt thì trong chiến đấu cũng khó thể phát lực, một thân thực lực chỉ phát huy được bảy tám phần. Nếu không phải thanh niên hắc bào nhanh chóng ra tay, đúng lúc kiềm chế Lý Lân, e rằng y sớm bị Lý Lân giết chết rồi. Dù là hiện tại, hai người liên thủ vẫn khó làm được gì.

- Liều mạng!

Thanh niên áo đen gầm lên một tiếng, toàn thân lại hóa thành một bàn tay to màu đen, mang theo khí thế ngập trời chụp về phía Lý Lân.

Rắc một tiếng, cự chưởng như núi xuất hiện một vết nứt, một luồng kiếm khí sắc bén có hình dạng lốc xoáy xuyên qua cự chưởng màu đen. Thân hình của Lý Lân như một mũi khoan xông lên không trung.

Tiếng gào thét thê lương vang lên, cự chưởng hóa thành thanh niên áo đen, dưới sườn gã lộ ra mấy lỗ máu, máu tươi phụt ra, nhìn cực kỳ thê thảm.

- Hắc Sát, ngươi không sao chứ!

Trung niên đầu bạc hoảng hốt, hiện tại hai người bị thương, càng không phải là đối thủ của Lý Lân.

- Không chết được, mẹ nó chớ, chúng ta nhận thua! Tiểu tử, núi không chuyển thì nước chuyển, sau này ra ngoài chúng ta lại phân thắng bại!

Thanh niên áo đen tàn nhẫn nói.

- Cút!

Hai mắt Lý Lân nổi lên sát ý, nếu không phải ở trong không gian đặc thù, Lý Lân đã sớm hạ độc thủ rồi.

- Thật là uy phong, coi chín đại cao thủ chúng ta là bùn đất sao!

Một giọng nói âm trầm truyền tới, một tráng hán trọc đầu bước từng bước về phía Lý Lân. Mỗi một bước dẫm xuống đều làm đại địa chấn động ba phần, lộ ra lực lượng khủng bố.

- Ê trọc, người này luyện thể còn mạnh hơn cả ngươi!

Trung niên đầu bạc đột nhiên mở miệng nói, trong lời mang tâm hại người, muốn kích thích đầu trọc ra tay với Lý Lân.

- Hắc hắc, lão quỷ bạc đầu, ta xem thực lực của ngươi quá nhỏ yếu mà thôi. Ở trước mặt lão tử, ai dám tự xưng có thân thể cường hãn!

Đầu trọc cười ha ha, căn bản không tin lời trung niên đầu bạc, lão già kia cũng không nói gì thêm, lão rất hiểu đầu trọc này, như vậy đã có hiệu quả rồi.

Tên đầu trọc cười toe toét, nói với Lý Lân:

- Tiểu tử, nếu ngươi tiếp được một quyền của ta, hôm nay lão tử liền tha cho ngươi một mạng!

Tên trọc đầu cực kỳ kiêu ngạo, người biết thân phận gã đều hiểu, gã xếp thứ hai trong chín đại cao thủ, là Võ hoàng lục phẩm, hơn nữa, thân thể cường hãn không kém gì man thú, là một trong những người được công nhận khó chơi nhất. Tuy trung niên đầu bạc cùng Hắc Sát cũng nằm trong chín đại siêu cấp cao thủ, nhưng hai người xếp ở phía sau, ngay cả tu la khống chế chiến sự của Tu La Tộc cũng biểu hiện ra thực lực mạnh hơn hai người. Đây cũng là vì sao tên đầu trọc thấy hai người bị Lý Lân đánh bại mà không chút để ý.

- Nếu ta tiếp không được thì sao?

Lý Lân không chút thay đổi hỏi.

- Tiếp không nổi, vậy thì chờ chết đi thôi. Hiện tại giết không được ngươi, chờ rời khỏi nơi này, lão tử sẽ lấy mạng ngươi!

Tên đầu trọc kiêu ngạo nói, có thể đến cửa ải cuối cùng, ai cũng là thiên tài. Tương lại sẽ có khả năng vô hạn, một khi kết thù thì phải giải quyết khi đối phương chưa lớn mạnh, nếu không thì rất có thể sẽ tạo ra tai họa ngập đầu cho chính mình.

Lý Lân cười, nụ cười tràn ngập trào phúng.

- Ngươi cười cái gì?

Tên đầu trọc lộ vẻ khó chịu nói.

- Ta cười vì tính toán của ngươi. Nếu ta có thể tiếp được một quyền của ngươi, vậy cũng nói rõ là ngươi cũng không mạnh hơn ta, ngươi muốn gây bất lợi cho ta cũng không thể. Mà ta thua thì phải trả giá bằng sinh mạng, thật sự là mua bán có lời a! Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không biết ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện này mà tính toán bao nhiêu người rồi?

- Khốn kiếp!

Tên trọc đầu giận dữ, nhưng gã không lập tức ra tay, trầm giọng nói với Lý Lân:

- Ngươi muốn thế nào?

- Một quyền định thắng bại, người thua làm nô bộc một trăm năm cho người thắng!

Lý Lân lạnh giọng nói.

- Ha ha, tốt, ngươi chờ làm nô bộc cho lão tử đi!

Trong hai mắt tên đầu trọc bắn ra tinh quang, nhìn dáng người bình thường của Lý Lân, như thế nào cũng không giống một siêu cấp cao thủ luyện thể. Huống chi cảnh giới của hắn chỉ là Võ hoàng tam phẩm đỉnh phong, kém gã tới ba cảnh giới, điều này làm cho tên trọc đầu cho rằng mình thắng chắc.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Tên trung niên đầu bạc khẽ nói với Hắc Sát bên cạnh.

- Lui!

Hắc Sát âm trầm nói, trong lòng y có chút phức tạp, hi vọng tên trọc thắng lợi, cũng thuận tiện báo thù Lý Lân đánh bị thương, lại cũng hi vọng Lý Lân có thể đả bại tên trọc, bóp nát vẻ cười cợt kiêu ngạo đáng ghét kia. Về phần ra tay giúp đỡ, Hắc Sát sẽ không tham gia chộn rộn vào tình huống này, huống chi hiện tại y còn trọng thương, chộn rộn đi vào chỉ làm cho thương thế càng nặng mà thôi. Tuy trong phiến không gian này khó bị giết chết, nhưng bị thương nặng thì cũng có khả năng, một khi suy tổn tới bản nguyên, cũng có thể ảnh hưởng tới con đường tu luyện. Mà một khi xuất hiện tình huống này, khi đó rời khỏi đây cũng là lúc trở thành thịt cá.

- Tiến vào cửa chữ Thiên đi! Nơi này không chịu được cao thủ cấp bậc như các ngươi phá hư!

Một giọng nói không phân biệt nam nữ truyền tới, cửa chữ Thiên chậm rãi mở ra, nhưng ngươi bên ngoài không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

- Tốt!

Lý Lân gật đầu, không chút do dự bước vào cửa chữ Thiên.

- Ai sợ ai! Lão tử chưa bao thua kẻ nào!

Tên đầu trọc nhếch miệng cười, cũng theo Lý Lân tiến vào trong cửa chữ Thiên.

Đầu bạc cùng Hắc Sát nhìn nhau, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, xem ra mình vô duyên nhìn tình huống giao chiến rồi.

Vù vù…

Lại có mấy thân ảnh lục tục đi tới, có vài người trong chín đại cao thủ, cũng có người được bọn họ tìm tới giúp đỡ, dù sao muốn tìm trợ thủ cũng không chỉ một mình tu la mới có.

- Đầu bạc, Hắc Sát, vậy mà các ngươi lại thất bại?

Một nữ tử có diện mạo xấu xí kinh ngạc nói.

- Ta vẫn chưa sấm quan, chỉ là bị một thiếu niên đánh trọng thương!

Đầu bạc chua xót nói.

- Cái gì? Chẳng lẽ là Tiên vương? Y đã tới rồi sao?

Nữ tử xấu xí âm trầm nói, Tiên Vương, một xưng hô cực kỳ kiêu ngạo, nhưng trong trong lúc mấy người đầu bạc đề cập tới cái tên này thì trong lời nói tràn ngập bất đắc dĩ. Rõ ràng Tiên Vương chính là cao thủ số một trong chín đại cao thủ, một thiên tài siêu cấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.