Chương trước
Chương sau
Tam điện chủ, ty chức không dám! Chỉ là chúng ta không ra tay, người khác ra tay thì cũng không liên quan tới chúng ta.

Phùng Dương cung kính nói, nhưng lại không đồng ý với thái độ cẩn thận như vậy của Tam điện chủ. Gã cũng là cao thủ Tam phẩm Võ Hoàng, đối mặt với tán tu thì gã hoàn toàn được coi là nhân vật cao cao tại thượng.

- Tùy!

Lão già rõ ràng đoán được ý của Phùng Dương, nhưng lại không có ý định ngăn cản gã. Tuy không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng lão cũng tò mò về thực lực của Lý Lân.

Xoạt…

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong rặng núi, chỉ chớp mắt đã lướt qua đám người tới dải ánh sáng nơi trận pháp dao động giữa lưng chừng núi, sau đó vọt vào trong.

Ầm một tiếng, bóng đen với tốc độ nhanh hơn lúc vọt tới bắn ngược ra ngoài, đụng gãy hơn mười mấy cây cối mới chật vật dừng lại.

- Là người của U Ảnh môn, chỉ là không biết vì sao U Ảnh môn lần này chỉ phái tới một tên Cửu phẩm Vương Tọa?

Người trung niên nhướng mày, cảm thấy khó hiểu. U Ảnh môn cũng là một trong sáu thế lực lớn của Thiên Đế thành, theo lý mà nói động phủ của một cao thủ Võ Tôn cũng đủ để U Ảnh môn phái cao thủ dẫn đội tới đây rồi.

- Không đơn giản như vậy! Những kẻ ẩn trong bóng râm này cực kỳ khó chơi, chỉ sợ tên Cửu phẩm Vương Tọa này được phái tới để tra xét tin tức.

Lão giả mặc cẩm bào trầm giọng nói.

Víu víu…

Những bóng người lao vụt ra từ trong rừng rậm, hơn nữa những người này không phải ra cùng một đợt, mà là ba đợt, thực lực mỗi một đợt đều không kém.

- Ngoài Giang gia, sáu thế lực lớn ở Thiên Đế thành đều tới rồi!

Lão già mặc cẩm bào trầm giọng nói.

- Tam điện chủ, chúng ta sao không ruổi hổ nuốt soi, để ba gia tộc này đi thử thực lực đám tán tu kia! Đối thủ có thể khiến ngài kiêng kỵ chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của chúng ta tại động phủ thượng cổ.

Trong mắt Phùng Dương lóe lên tia sáng lạnh, gã trầm giọng nói.

- Vậy giao chuyện đó cho ngươi!

Lão già nói xong liền nhắm mắt lại, không tiếp tục che giấu nữa, ba thế lực vừa đến kia đương nhiên cũng thấy hai nhóm người này.

- Tam Sinh điện và U Ảnh môn, quả không hổ là thế lực thứ nhất thứ nhì trong Thiên Đế thành, nhanh như vậy đã tới nơi đây rồi.

Ba gia tộc xếp sau trong Thiên Đế thành là Tây Môn gia, Thượng Quan gia, Cung gia cũng nhìn đoàn người Tam Sinh điện đang lẳng lặng chờ đợi cùng tên Cửu phẩm Vương Tọa của U Ảnh môn đang chật vật chữa thương.

- Ngoài Giang gia chúng ta, sáu gia tộc khác của Thiên Đế thành cũng đã tới. Ô? Còn có một đội ngũ tán tu nữa!

Người nói chính là thủ lĩnh của gia tộc Tây Môn. Kẻ này là một tên thanh niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá, thực lực tuy chỉ Nửa bước Võ Hoàng, nhưng lại là thủ lĩnh của đám người kia. Phía sau y, một lão giả nhìn thấy Tam điện chủ của Tam Sinh điện đang ngồi khoanh chân nhắm mắt thì lộ ra vài phần kiêng kỵ.

- Thì ra là Nhị công tử gia tộc Tây Môn, không ngờ động phủ thượng cổ nơi đây lại có thể đưa ngươi tới. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, ở đâu thì hãy về đó đi. Tòa động phủ thượng cổ này là của Tam Sinh điện bọn ta rồi.

Phùng Dương bước ra, ngạo nghễ nói.

Là thế lực đứng đầu Thiên Đế thành, Phùng Dương có sức mạnh để nói điều này.

- Hừ, Phùng Dương, ngươi chỉ là hộ pháp của Tam Sinh điện, lúc nào thì chuyện nơi đây đến lượt ngươi nói vậy?

Tây Môn nhị công tử lạnh lùng nói, sau đó y quay sang nhìn vị Tam điện chủ Tam Sinh điện đang nhắm mắt không nói gì, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ. Y không ngờ Tam Sinh điện lại phái lão quái vật này tới.

- Ồ, thật uy phong! Tây Môn Phong, đây là Ma Thú sơn mạch chứ chẳng phải Thiên Đế thành, thu cái điệu bộ thế gia công tử của ngươi lại đi, nếu không đừng trách lão tử không khách khí.

Phùng Dương sa sầm mặt xuống. Hộ pháp tuy không phải người lãnh đạo của Tam Sinh điện, nhưng cũng nằm trong cao tầng, huống chi Phùng Dương còn là Tam phẩm Võ Hoàng, cao hơn Tây Môn Phong không chỉ một cấp. Tây Môn Phong nói như vậy khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Phùng Dương, ngươi muốn gây hấn với Tây Môn gia tộc ta sao?

Lão già phía sau Tây Môn Phong bước lên, trầm giọng nói.

- Hừ!

Phùng Dương có vẻ rất e sợ lão già này, thấy lão ta ra mặt thì không nói gì nữa.

- Thập đại thanh niên của Thiên Đế thành cái gì chứ, ta thấy vị tiểu huynh đệ trong đám tán tu kia còn mạnh hơn ngươi mấy lần. Đúng là đồ cáo mượn oai hùm!

Phùng Dương lẩm bẩm, nhưng tất cả mọi người đều là cao thủ, ai lại không nghe được lời của gã chứ.

Tây Môn Phong biến sắc mặt, vô thức nhìn mấy đạo khí tức trong sơn cốc cách nơi này nghìn mét, nhíu mày lại. Bởi vì y phát hiện thực lực những người này đều không mạnh, giống con sâu cái kiến, làm sao có thể khiến cái tên Phùng Dương hẹp hòi nhất Tam Sinh điện coi trọng đây?

- Nhị công tử, đừng trúng kế ly gián của Phùng Dương!

Lão giả khẽ nói.

- Bản công tử đương nhiên là biết, nhưng đám người đó chỉ là vài tên tán tu, ta lại muốn xem chúng thế nào.

Tây Môn Phong có sự kiêu ngạo của mình, nếu như là công tử truyền nhân của những thế lực khác, Tây Môn Phong chắc chắn sẽ không nói như vậy. Tiếc rằng đoàn người của Lý Lân chỉ là tán tu, điều này khiến Tây môn Phong muốn thử xem, nếu có thể quét sạch đám kiến hôi này cũng coi như là tát mặt Phùng Dương rồi.

Lão già dùng thần thức quét về đoàn người Lý Lân, hồi lâu sau buông xuống vẻ lo lắng trên mặt, thấp giọng nói:

- Những kẻ đó chỉ là Vương Tọa lục, thất phẩm, không đáng để Nhị công tử coi trọng như vậy. Lúc này động phủ thượng cổ sắp mở ra rồi, đừng chọc phiền phức thì tốt hơn.

- Không, lão thất phu Tam Sinh điện kia không hề làm gì, chứng minh động phủ này sẽ không mở ra trong thời gian ngắn. Bản công tử trúng ý sơn cốc kia, đang muốn thử một chút.

Nói xong, Tây Môn Phong lạnh lùng liếc người của Tam Sinh điện một cái, rồi bay tới sơn cốc. Không sai, là bay. Tây Môn Phong dù chưa đột phá tới Võ Hoàng, nhưng lại có pháp khí phi hành ẩn hình, lần này vì chấn nhiếp đám tán tu trong sơn cốc, y vừa đi liền phát ra khí thế bức người.

Đám người trong sơn cốc thấy sáu gia tộc lớn của Thiên Đế thành đều tới đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Bọn họ chỉ là tán tu, đối mặt với đám người Tiên Thiên của thế gia đã thấp hơn một đầu. Huống chi lục đại gia tộc Thiên Đế thành hoành hành ngang ngược, tán tu trêu chọc bọn họ chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả.

- Người dẫn đầu Tây Môn gia tộc này với Tây Môn Thụy có quan hệ gì?

Lý Lân hỏi. Công tử gia tộc Tây Môn và Tây Môn Thụy bị hắn cho một bài học kia trông rất giống nhau, cũng đều có một khuôn mặt thèm bị giẫm đạp.

- Người này tên là Tây Môn Phong, chính là nhị công tử của gia tộc Tây Môn xếp thứ ba trong sáu gia tộc Thiên Đế thành, xếp thứ ba trong thập đại cao thủ Thiên Đế thành, nghe nói chính là cao thủ Nửa bước Võ Hoàng.

Trương Thanh nói.

- Nửa bước Võ Hoàng? Thú vị đấy!

Ý cười nơi khóe miệng Lý Lân còn chưa tan thì sắc mặt hắn đã âm trầm xuống. Thì ra vị nhị công tử Tây Môn Phong của Tây Môn gia tộc phát ra khí thế đang phóng thẳng tới đây.

- Triệu huynh?

Trương Thanh biến sắc, bất an nói.

- Không sao, giao cho ta là được rồi!

Lý Lân lạnh lùng nhìn nhị công tử Tây Môn gia tộc kiêu ngạo kia, trên mặt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Nếu người của Tây Môn gia tộc thực đui mù mà chạy tới trêu chọc hắn, Lý Lân chắc chắn sẽ ra tay tàn độc. Tây Môn gia tộc chó má gì chứ, Lý Lân hoàn toàn chẳng thèm để ý.

- Người ở trong nghe đây, sơn cốc này Tây Môn gia tộc ta đã nhìn trúng, các ngươi hãy lập tức rời khỏi đây!

Tây Môn Phong lăng không nhìn xuống mọi người.

- Thật kiêu ngạo!

Đám người biến sắc, không ngờ nhị công tử của Tây Môn gia tộc lại chủ động tới khiêu khích.

- Làm sao bây giờ?

Mao Kỳ rất khẩn trương.

- Chúng ta rút lui ra ngoài thôi! Gia tộc Tây Môn này chúng ta không chọc nổi đâu!

Tần Nguyên tái nhợt mặt mày. Lúc trước đắc tội Giang gia là chuyện bất đắc dĩ, nếu giờ chọc phải Tây Môn gia tộc có thực lực càng mạnh hơn, môn phong cũng càng bá đạo hơn, bọn họ thật sự chẳng còn đất sống yên ở Thiên Đế thành này.

- Nếu muốn đi, ta không cản!

Lý Lân xoay người lại nhìn mấy người kia.

Tần Nguyên không chút do dự định cất bước bỏ đi, nhưng y liếc Lâm Vũ Vi một cái, trên mặt đầy vẻ do dự.

- Vũ Vi, nàng cùng ta rời khỏi đây thôi! Tây Môn gia tộc không phải thứ chúng ta có thể dây vào!

Tần Nguyên khuyên nhủ.

Lâm Vũ Vi liếc y, hơi khinh thường nói:

- Muốn đi thì ngươi đi đi, ta tin thực lực của Triệu đại ca, cho nên ta sẽ không đi!

- Nàng….

Tần Nguyên giận dữ, ánh mắt nhìn Lý Lân có thêm vài phần sát cơ.

- Hừ!

Lý Lân hừ lạnh một tiếng, trong lòng chẳng có chút hảo cảm nào với tên Tần Nguyên này. Nhưng giờ không phải lúc giải quyết y, nếu y còn dám chọc hắn, Lý Lân chắc chắn sẽ khiến y phải hối hận về quyết định của mình.

Giữa không trung, Tây Môn Phong đắc chí, chỉ câu nói đầu tiên của y đã khiến đám tán tu này nội loạn rồi. Y thực chờ mong trong đám người này có kẻ cứng đầu, như vậy y mới có thể hiển lộ sự oai phong của Nhị công tử gia tộc Tây Môn được.

- Nghĩ kỹ chưa, bản công tử không kiên nhẫn lắm đâu. Nếu đi, bản công tử sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không biết điều thì đừng trách bản công tử không khách khí!

Một luồng sát khí trắng trợn bao phủ lấy toàn bộ sơn cốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.