Phế vật! Còn không mau phát động toàn bộ man thú đi tìm!
Độc Nhãn cự nhân phẫn nộ quát lên, không ngờ tên tiểu tử tộc Hoàng Kim cự nhân lại giảo hoạt như vậy, lại còn nắm giữ thần thông ẩn nấp rất lợi hại, nếu không thì không thể dễ dàng thoát khỏi sự truy kích của Mặc Ngọc Kỳ Lân như vậy.
Rống…
Mặc Ngọc Kỳ Lân đầy ủy khuất, điều này sao trách nó được? Man thú có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là man thú, làm sao tâm địa gian xảo được như nhân loại.
Độc Nhãn cự nhân phóng thần thức ra, một lát sau, khuôn mặt y đầy vẻ kinh ngạc.
- Không thấy khí tức Hoàng Kim Sư Tử đâu nữa? Sao lại không có khí tức của nó được!
Độc Nhãn cự nhân trầm giọng nói.
Rống….
Mặc Ngọc Kỳ Lân rống lên một tiếng, chỉ vào cửa vào thật lớn ở một bên.
- Ngươi nói là Hoàng Kim Sư Tử đi ra ngoài rồi? Không thể nào! Không gian nơi đây có cấm chế, man thú không thể tự mình đi ra. Khốn kiếp, ban nãy đã xảy ra chuyện gì?
Độc Nhãn cự nhân không hiểu nổi. Hoàng Kim Sư Tử không giống man thú bình thường, là man thú chí tôn, Hoàng Kim Sư Tử khống chế hơn nửa man thú trong không gian này. Mà y có thể mượn dùng man thú lực cũng chỉ đủ để khống chế tam đại chí tôn man thú mà thôi, chỉ là đến giờ mình còn chưa dùng tới thì con Hoàng Kim Sư Tử kiệt ngạo bất tuân kia đã biến mất. Nếu quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887623/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.