Chương trước
Chương sau
Lý Lân cẩn thận đi từ trong núi ra, thần thức tra xét bốn phía, cũng không phát hiện ra khí tức của người lạ hay là man thú Hoàng cấp, điều này khiến cho Lý Lân khẽ thở ra nhẹ nhàng.

Nhìn về Già Thiên đại trận đang bị bao phủ bên trong sương mù ngập trời, Lý Lân lấy ra một viên lục tượng thủy tinh, dùng chân khí thúc dục một chút, thủy tinh liền phát ra quang mang nhàn nhạt. Đối với nguyên lý của nó Lý Lân cũng không rõ ràng lắm, nhưng phương pháp dùng thì hắn cơ bản là biết, nhiều chuyện cứ ép tới khiến cho hắn suýt chút nữa quên đi mục tiêu ban đầu tới đây.

- Chỉ cần quay xung quanh Già Thiên đại trận một vòng, thế là cũng đủ để về báo lại cho mấy lão già kia rồi!

Khóe miệng Lý Lân hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Già Thiên đại trận vô cùng khổng lồ, phạm vi bao phủ không dưới ngàn dặm, hơn nữa bốn phía còn có tiểu trận pháp phụ trợ, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào bên trong đại trận, cho dù có muốn thoát ra thì cũng không dễ dàng một chút nào. Vì để không phiền toái, Lý Lân bắt một con Lục phẩm Vương Tọa man thú làm tọa kỵ, như vậy thì cũng có thể di chuyển nhanh hơn mà cũng có thể tránh được mê trận ở đây. Dù sao đám man thú này thường phải kiếm ăn ở phụ cận Già Thiên đại trận, đối với nguy hiểm và làm sao né tránh phải rõ hơn Lý Lân.

Rống..!

Xa xa truyền tới tiếng gào thét của man thú, sau đó là một trận năng lượng dao động kịch liệt, xem ra có nhân loại đang bị man thú vây công rồi.

Lý Lân áp chế sự tò mò trong lòng, vẫn hướng về phía Già Thiên đại trận mà đi. Vừa mới gây ra nhiều chuyện tình như vậy nên hắn phải tận khả năng mà điệu thấp đi. Dịch dung có thể thay đổi dung mạo nhưng khó có thể thay đổi khí tức linh hồn, bởi thế Lý Lân thấy nên làm cho xong nhiệm vụ rồi rời đi không gian nguy hiểm này.

Trong hư không lại thêm một trận dao đông, một cỗ khí thức khổng lồ từ trong Già Thiên đại trận truyền ra.

Lý Lân kinh hãi, thúc dục lực lượng ẩn tàng vào không gian của lục mang tinh, vừa khi Lý Lân biến mất thì một thân ảnh huyết sắc đi ra khỏi hư không.

- Phù...! Bên ngoài đại trận quả nhiên đã phát sinh biến hóa rồi! Con bà nó, bị nhốt cũng mười mấy vạn năm rồi, bản tọa lại một lần nữa được giải thoát!

Trong con mắt huyết sắc của Độc Nhãn cự nhân hiện lên sự hưng phấn, ngay sau đó hắn cảm nhận được dao động chiến đấu ở xa, hưng phấn rit lên rồi tựa như lưu quang bắn thẳng tới chiến trường.

Lục phẩm Vương Tọa bị khí thế của Độc Nhãn cự nhân đè bẹp dí, run rẩy đứng dậy, may mà tên đó không thèm để ý tới nó, nếu không Lý Lân lại dính phải phiền toái nữa rồi.

- Cái tên chết tiệt này sao lại đi ra cơ chứ? Xem ra không gian này lại chuẩn bị có đại chiến rồi.

Tuy mới chỉ tiếp xúc hai lần với Độc Nhãn cự nhân, nhưng Lý Lân có thể khẳng định, cái tên này là kẻ cuồng chiến. Hắn thuộc cái loại không được đánh nhau thì không chịu được.

Sự xuất hiện của Độc Nhãn cự nhân khiến cho Lý Lân cảm thấy được nguy hiểm, hắn thúc dục man thú dưới thân, nhanh chóng quay về phía Già Thiên đại trận mà đi, trong khoảng thời gian ngắn nhất dò xét qua đại trận một lần.

Thu lại lục tượng thủy tinh, Lý Lân thu luôn man thú vào trong không gian lục mang tinh, sau lưng hiện lên một đôi cánh màu đen, cả người bay thẳng về phía lối ra.

Một tiếng nổ vang lên, phía trước Lý Lân hiện ra một cái hố, một người toàn thân đầy máu ngã xuống.

- Bố khỉ, không xui xẻo như vậy chứ!

Bản thân tận lực tránh khỏi phiền phức, phiền phức lại cứ tự tìm tới mình là sao, thấy cái tên ngã trên đất, hơi thở mỏng manh, Lý Lân có chút rối rắm trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ.

Ngay khi hắn lướt qua kẻ trọng thương đó thì đột nhiên dừng lại.

- Hả? Dĩ nhiên lại là hắn sao?

Trên mặt Lý Lân hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi người toàn thân đầy máu này chính là cái tên Hoàng cấp cố chấp mà hắn đụng phải khi đi ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, lúc ấy song phương đánh một trận, Lý Lân với Hỏa Viên liên thủ đập cho hắn phải chạy trốn chật vật, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được.

- Bà nội a, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên như trong truyền thuyết hay sao?

Lý Lân không nói gì, cúi xuống kiểm tra thương thế của gã xem sao.

- Huyết hải tà khí, nghiệp hỏa sát khí! Ngươi không phải là cùng lúc động phải cái tên Đại tu la với Độc Nhãn cự nhân đó đấy chứ?

Lý Lân đúng là không biết nói gì, cái tên này có thể thoát khỏi tay hai siêu cấp cao thủ là may, nhưng mà mạng cũng chỉ còn một hơi, cho dù là đê giai man thú cũng thừa sức làm thịt hắn rồi.

Lý Lân chuyển vào một cỗ tinh khí cẩn thận ổn định thương thế của hắn, sau đó lấy ra đan dược chữa thương cho hắn ăn vào, cũng lấy cả long đản dịch cho hắn dùng, mới khiến cho sinh mệnh gần như tán đi lại thêm một lần nữa phục hồi. Lý Lân cũng thuần thục cởi đồ của hắn ra, sau đó dùng bằng vải quấn hắn tựa như là gói bánh chưng vậy.

- Được rồi, như vậy là ngươi không chết được nữa rồi nhé!

Lý Lân nói, sau đó hướng về phía cửa ở xa mà đi tới.

Rống...!

Một tiếng thú rống vang lnee, một đầu Hoàng cấp man thú theo mùi máu tươi mà tìm đến, thần sắc Lý Lân hơi đổi, ném người bị thương qua một bên, sau đó vung Thanh Long đao chém tới, một đao đánh nó bị thương nặng, rồi nhanh chóng phong ấn rồi ném vào không gian lục mang tinh. Hiện giờ hắn không có thời gian mà luyện hóa nó nữa, chỉ cần có thể mau chóng rời khỏi nơi này là được rồi. Hiện giờ Tiên Thiên Nhất Khí quyết của hắn đã đột phá đến tình trạng Luyện Khí Hóa Thần đại viên mãn rồi, theo như phân chia thực lực của Thương Long đại lục thì, cảnh giới võ đạo của hắn đã bằng với Nửa bước Võ Hoàng rồi. Đối với Thanh Long đao và việc vận dụng lực lượng phải nói là tiến bộ vượt bậc. Hơn nữa có Kim Cương Bất Hoại thần công lục tầng đỉnh phong, Lý Lân đã có thực lực miễu sát Hoàng cấp sơ giai rồi. Ngay cả Lục phẩm Võ Hoàng đỉnh phong hắn cũng có nắm chắc đánh thắng.

Lại đưa tay quơ lấy tên nằm trên đất, Lý Lân chạy còn nhanh hơn nữa, hắn có thể bị một đầu Hoàng giả man thú phát hiện thì hẳn cũng sẽ bị một đầu khác tìm ra. Nếu không mau chóng chạy đi, bị một đàn bao vây thì hậu quả đúng là khó lường.

Hống hống hống!

Từng tiếng rống vang lên xung quanh hắn.

- Không xong, bọn chúng sao mà nhanh như thế?

Sắc mặt Lý Lân khó coi vô cùng, hắn phải thừa dịp đám man thú đang tụ tập mà chạy thoát mới được.

Vụt vụt…!

Mấy đạo thân ảnh chật vật cũng chạy về phía Lý Lân.

- Bà mẹ nó, sao còn có nhiều người thế chứ?

Lý Lân khó coi vô cùng, xem ra hắn lâm vào vòng vây của Hoàng cấp man thú không phải là mình bị theo dõi, mà là do mấy kẻ phía trước hấp dẫn tới rồi.

- Mau nhìn, là Thanh Lâm! Vị cô nương kia, người trên lưng cô nương là thiếu chủ của bọn ta, xin hãy giao lại cho bọn ta.

Lão giả cầm đầu mở miệng trước tiên.

Lý Lân nhíu mày, đoán chừng đám người này cũng không kém, có ba Hoàng cấp hậu kỳ, nhất là lão giả cẩm đầu mặc hắc bào kia, khí tức trên thân tuy hơi yếu hơn Hắc Sát và thanh niên tóc vàng, nhưng ở trong không gian này cũng là tồn tại đỉnh cao rồi. Khiến cho Lý Lân để ý đó là quần áo đám người này có hình hỏa diễm và lô đan. Tuy có chút bất đồng với Hương Lân nhưng chắc cũng có liên quan, Lý Lân không biết được phải chăng đây là người mà nàng ta cần tìm không.

- Mẹ ơi, Hoàng cấp hậu kỳ có tới ba người, thực lực như thế thì mạnh hơn mình nhiều, mong rằng không phải là địch nhân của Hương Lân, cái ả nha đầu kia cũng không chịu nói rõ gì cả, đây không phải là hại người à.

Lý Lân sáng suốt bỏ qua trù bị của Hương Lân, cầm luôn cái tên bánh chưng trong tay mà chạy qua.

- Nếu là thiếu chủ các người thì bảo vệ tốt đi, lần này may là gặp ta, nhưng lần sau thì không có vận khí đó nữa đâu!

Nói xong Lý Lân chuẩn bị rời đi.

- Vị cô nương này chậm đã!

Lão giả cầm đầu lên tiếng ngăn lại

- Sao, bản cô nương cứu người của các ngươi, các ngươi muốn lấy oán trả ơn à?

Toàn thân Lý Lân đề phòng, Tu luyện giới vốn là bạc tình, chuyện lấy oán trả ơn thì nhiều lắm, bởi vậy mới có không nên có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng người.

- Cô nương hiểu lầm rồi! Bản tọa thấy cô nương lẻ loi một mình ở không gian này, cũng không dễ sống, nếu cô nương không chê có thể đi cùng chúng ta!

Lão giả hòa ái nói.

- Bản cô nương cần lập tức rời khỏi nơi này, chỉ sợ không cần có người cùng đi.

Lý Lân cũng không muốn đi cùng đám hồ li này, bởi rất dễ bị lộ.

- Cô nương yên tâm đi, ta cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi!

Lão giả cười, nhưng nụ cười của hắn lại khiến cho Lý Lân sinh ra một chút cảm giác không thoải mái.

- Nếu thế thì cùng đi vậy!

Nếu không thể từ chối thì Lý Lân cũng chỉ có thể vui vẻ mà chấp nhận, với thực lực hiện nay của mình thì không thể làm gì được Hoàng cấp hậu kỳ, cho nên vào lúc bọn họ không phòng bị mà chạy thì cũng là chuyện không tưởng. Lý Lân giờ cũng không biết tình hình không gian này ra sao, đi với bọn họ coi như cũng có một phần đảm bảo.

- Cô nương đồng ý là được rồi, để lão phu mang theo cô nương được chứ? Thiếu chủ nhà ta rất nhanh sẽ tỉnh lại, đến lúc đó hẳn là phải cảm ơn ân cứu mạng của cô nương.

Lão giả vung tay lên, mang theo Lý Lân bay lên không

- Chậm đã, tiền bối, thứ cho vãn bối nói thẳng, chúng ta giờ đang dần đi sâu vào vòng vây của đám Hoàng cấp man thú rồi, nếu mà lăng không bay qua nhất định sẽ lọt vào ngăn chặn của chúng, hơn nữa lúc trước ta còn nhìn thấy Độc Nhãn cự nhân đó ở phía trước. Nếu cứ như vậy đi tới rất có thể gặp phải, đối với việc đột phá vòng vây rất là bất lợi.

Lý Lân lên tiếng.

- Độc Nhãn cự nhân chỉ có thực lực Bát phẩm Võ Hoàng mà thôi, bản tọa sao có thể sợ hắn, ngươi cứ yên tâm mà ở lại đi.

Lão giả vô cùng tự tin, ngẫm lại thì cũng đúng. Bởi không gian này không có Tôn cấp võ giả, trừ cái lão già bên trong Già Thiên đại trận thực lực khó lường ra thì ở bên ngoài trận, Cửu phẩm Võ Hoàng chính là cao nhất, chỉ cần không bị hai cao thủ đồng cấp vây công thì lão có đủ tự tin mang mọi người đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.