Chương trước
Chương sau
Trong thế giới duyên vân, Lý Lân tỏa ra ánh lam quang nhàn nhạt quanh thân, nguyên bản thân thể bị thế giới giam cầm cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục lại năng lực hành động.

- Đây là nội thế giới sơ hình sao? Không nghĩ tới đã có tám phần giống với không gian ngoại giới rồi.

Nếu không phải Lục Mang Tinh có năng lực nhìn thấu không gian, Lý Lân cho dù có chiến lực của trung giai Hoàng cấp cũng không thể nào phản kháng lại được không gian lực giam cầm.

Lý Lân phòng thần thức tới bốn phía xung quanh rồi chậm rãi bay lên. Một phiến hắc sắc thế giới sơ hình này chắc chắn là bản mệnh tu luyện của thanh niên mang hắc giáp kia, bên trong này đám hoa thảo mộc cũng đã có chút tương liên với thần thức của hắn, tuy có phá hủy đi một chút thì tên kia chư chắc sẽ để ý, nhưng Lý Lân vẫn tận khả năng không làm cho hành động của bản thân bị bại lộ.

Hắn phát hiện đầu tiên chính là Cẩu vương đang bị giam cầm, thấy Lý Lân tiến đến, nó lại bắt đầu phát ra mấy âm thanh hưng phấn.

- Bảo mày trốn thì mày không nghe, giờ liên lụy đến bản vương rồi đây.

Lý Lân tức giận đạp cho nó một cước.

- Ấu ấu...!

Cẩu vương lộ ra vẻ ủy khuất, bởi nó cũng chỉ muốn hú gọi cao giai man thú Hoàng giả tới trợ giúp mà thôi, nào ngờ cái tên kia quá khủng bố, hai ba chiêu đang mang cả đám tới đây.

Lý Lân cũng không tùy tiện rat ay, mà tiêu sái bước tới trước người Cẩu vương, cẩn thận dùng thần thức tra xét đám hắc vân đang quấn chặt lấy nó. Đây là một loại sát khí không tên, không có ma khí điên cuồng, không có tà ác như huyết hải. Tuy nó cũng là sát khí nhưng lại tiếp cận với ma khí và linh khí hơn, tựa như một dạng hỗn hợp của hai loại. Hơn nữa theo quan sát của Lý Lân, thì một phiến thế giới này đều được làm bằng loại vật chất này, đảo mắt qua lại thì đúng là thế giới này chỉ có một màu đen tối

Tất nhiên trừ bỏ vật chất màu đen này thì cũng có nhật nguyệt tinh, trên bầu trời cũng có một hỏa cầu không biết được làm bằng gì đang tỏa ra nhiệt lực thiêu đốt, khiến cho toàn bộ không gian được chiếu sáng. Ở trong một chân núi đang dần hình thành, có một hồ nước màu đen, bên trong nước cũng tản ra u quang, tuy trông không được đẹp mắt cho lắm, nhưng bên trong nước lại ẩn chứa sinh mệnh khí tức nồng đậm.

- Thủy chính là sinh mệnh chi nguyên, sát khí của thế giới này dần sẽ sinh ra nguyên tố, thật không biết sẽ sinh ra sinh mệnh gì đây?

Trải qua cảm ứng, Lý Lân đối với thể nội của một cao thủ chuẩn bị bước vào Tôn cấp đã có hiểu biết chút ít. Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại thì không phải là thể nội của bất kỳ Tôn cấp nào cũng giống nhau, tựa như vị hắc giáp thanh niên này, vô cùng hiếm thấy.

- Gâu gâu…!

Cẩu vương thấy Lý Lân cứ nhìn ngó bốn phía xung quanh mà không chịu cứu mình. Vì nhắc nhở chủ nhân, nó không thể không giãy dụa, thể hiện sự tồn tại của bản thân.

- Biết rồi, bản vương thả mày ra giờ!

Ma Đao xuất hiện, khẽ chém xuống đám mây đen.

Phốc, tựa như không chạm phải gì, Ma Đao trực tiếp chém qua mây đen, nhìn như chặt đứt, nhưng lại không có tác dụng gì.

- Hả? Chẳng lẽ thứ này trực tiếp giam cầm thần thức?

Lý Lân nhíu mày, đem lực lượng của Lục Mang Tinh quán chú lên Ma Đao, trên mũi đao liền xuất hiện một chút lam quang, lại vung đao lên một lần nữa, Ma Đao chém vào hắc vân liền tạo ra âm thanh nhưng kim thiết.

Rắc rắc…!

Hắc sắc vân khí bị Lý Lân chém đứt ra một cái lỗ lớn, Cẩu vương hoan hô, thân hình nhỏ lại, biến thành con chó nhỏ tầm nửa thước, lao từ bên trong ra.

- Âu âu âu …!

Tiểu Bạch hưng phấn chạy loạn xung quanh Lý Lân, đuôi chó ngoáy tít như là cái quạt.

Lý Lân chả thèm để tâm tới nó, toàn thân căng cứng, chờ đợi hắc giáp thanh niên xuất hiện.

Thời gian qua một lúc lâu, nhưng lại không hề có chút dị động nào.

- Chẳng lẽ đối phương không phát giác, hay là không cần quan tâm?

Lý Lân không thể hiểu được.

Cẩu vương thì vẫn chà chà vào chân Lý Lân, không hiểu chủ nhân vì sao lại khẩn trương đến như thế.

- Đi thôi!

Mặc dù tên thanh niên mặc giáp kia không có phản ứng, nhưng Lý Lân vẫn không cảm thấy thoải mái, Cẩu vương thấy Lý Lân khó chịu, nên thành thật biến thân dài ra tầm 4,5 trượng, chở hắn tới phía hồ đen đằng xa.

- Hí hí…!

Một hồi tiếng hí vang lên, Lý Lân bị động, vỗ đầu Cẩu vương, nó hiểu ý rất nhanh, mau chóng đổi hướng, chạy về phương hướng phát ra âm thanh.

Sinh linh bị duyên vân trói buộc ở bên trong hóa ra lại là người quen, chuẩn xác mà nói chính là Hắc Giao mà Lý Lân đã gặp. Bị hắc giáp thanh niên đánh cho thương nặng, bản mạng sừng cũng bị cắt đứt, toàn thân đầy vết thương, thoạt nhìn như một con thuồng luồng bết nát. Nhưng Hắc Giao không hề có ý khuất phục, cho dù ở bên trong duyên vân, nhưng cũng không từ bỏ chuyện chống cự.

- Rống…!

Thấy Lý Lân và Tiểu Bạch nhàn nhã đi tới, Hắc Giao càng giãy dụa mạnh mẽ thêm.

- Không nghĩ tới có thể gặp ở đây! Có muốn ta cứu ngươi không?

Lý Lân cười tủm tỉm nói với Hắc Giao, đối với cái đầu man thú mang thần thông cảm giác này Lý Lân rất là hứng thú.

- Gru…!

Hắc Giao mở cái miệng to như chậu máu, lao tới như muốn cắn xé Lý Lân.

- Hừ, không biết điều!

Lý Lân vỗ một cái đánh cho nó bắn trở về, nó giờ đã trọng thương gần chết, cho dù lúc toàn thịnh thì Lý Lân cũng không sợ.

Gầu gầu…!

Cẩu vương kêu to hai tiếng với Hắc Giao, sau đó nhận lại được hai con mắt trợn trừng của đối phương.

- Vẫn còn cứng lắm nha!

Lý Lân đi tới bên cạnh Hắc Giao, vỗ thẳng vào miệng vết thương nơi bẩy tấc. Nhược điểm của xà loại chính là bảy tấc, cũng như nghịch lân của long, Hắc Giao tuy cao cấp hơn là xà, nhưng mà nhược điểm trí mạng này vẫn tồn tại. Nhưng vết thương ở nơi khác không khiến nó đau nhức lắm, nhưng ở bảy tấc mà nghiêm trọng hơn thì cái mạng của nó thực sự là xong rồi. Thần hồn của man thú rời rạc, nếu rời khỏi thân thể thì không thể nào sống được. Không giống với đám tu sĩ ngoại giới, đạt tới Hoàng cấp, vượt qua tẩy lễ của thiên kiếp, thần hồn sẽ được sống mãi, cho dù mất thân thể thì vẫn có thể tồn tại trong một khoảng thời gian mà không tiêu tan.

Grao….!

Hắc Giao gào lên thảm thiết, nhìn về Lý Lân bằng một con mắt đầy thù hận, Lý Lân không dừng lại, nện liên tiếp vào vết thương nơi bảy tấc của nó. Vốn đó chỉ là một vết thương bình thường, nay đã gần biến thành trí mạng. Hắc Giao đã chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, muốn căm tức nhìn Lý Lân cũng không nổi.

- Đừng có gấp, chỉ một lúc nữa là ngươi có thể được giải thoát rồi!

Lý Lân lộ ra ý cười hưng phấn, hai tay xuất hiện kim quang, mơ hồ vang lên tiếng Thần Long gầm gừ.

Chỉ một chốc, cả người Hắc Giao đã bị chân khí hoàng kim trong tay Lý Lân bao phủ. Hai mắt nó đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, rồi phát ra một tiếng không cam lòng. Cuối cùng hai tròng mắt nó của nó cũng biến thành màu vàng, toàn bộ khí tức mà nó tỏa ra cũng quỷ dị vô cùng. Còn Lý Lân ở bên cạnh thì tái nhợt sắc mặt, hai mắt nhằm nghiền, hiện lên vẻ thống khổ, đang tiếp nhận sự thống khổ không thể tưởng được trong thần hồn.

Âm thanh răng rắc vang lên, trên mi tâm của Hắc Giao hiện lên một cái khe nhỏ, từng chữ mang phong cách cổ xưa tang thương xuất hiện ở mi tâm của nó.

Phịch…!

Lý Lân đặt mông xuống đất ngồi thở dốc.

- Tiểu Bạch, mau hộ pháp cho ta!

Lý Lân chỉ kịp ra lệnh cho Cẩu vương một tiếng, cả người lao vào bên trong hồ nước, chìm dần tới đáy hồ, khiến cho Cẩu vương có chút ngây người, thậm chí còn có ý niệm Lý Lân đang định tự sát. Nhưng nó rất nhanh nghĩ lại, chủ nhân anh minh thần võ sao lại làm ra mấy cái chuyện mất mặt như thế được.

Trong chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ, sóng nước bỗng tách ra, Lý Lân vừa rồi còn mềm nhũn như làm chuyện đó quá độ, hiện giờ đã sinh long hoạt hổ mà ra, thậm chí trên mặt còn tươi cười, tựa như một con hồ ly đã trộm được gà của một nhà nông gia nào đó, trong khi họ canh phòng nghiêm ngặt.

Vụt…!

Ma Đao ra khỏi vỏ, thuần thục chém đứt duyên vân đang bao phủ lấy Hắc Giao, sau đó lại chậm rãi đánh ra hàng trăm cấm chế, làm cho Hắc Giao đang hôn mê nhỏ lại chỉ vài trượng, rồi hắn thu nó vào không gian Lục Mang Tinh. Phong ấn thuật này là trong lúc vô tình hắn tìm ra, bỏ đi vấn đề số lượng nhiều thì hiệu quả khá là ổn.

Hiện tại không gian bên trong Lục Mang Tinh đã bị Lý Lân phân ra một khu vực, nơi đây có một màn sương xám bao phủ, một đầu Lân Giáp Cự Hổ dài hai thước, một đầu Thiết Giáp Bối Tích Long dài hơn ba trượng, còn có một đầu Hắc Giao hơn ba trượng cũng bị tùy ý ném một bên, lúc này ba tên oan gia này đã được đoàn tụ rồi.

- Tiểu Bạch, đi thôi, không gian này phong ấn đại lượng Hoàng cấp man thú, đây chính là cơ hội trời cho, sao mà bản vương bỏ qua cho được.

Khẽ giục Cẩu vương, Lý Lân đi tới bên hồ lớn, quả nhiên cách đó không tới ngàn trượng lại có một đầu Man thú vương giả đang bị giam cầm. Đối với đám thú này Lý Lân lại rập y nguyên khuôn cũ mà làm, sau khi tiêu hao khá lớn, hắn lại chui vào trong tiểu hồ, một lát sau lại long tinh hoạt hổ mà chui ra.

Một người một thú tựa như quên đi đây là nội thế giới, cứ dọc theo hồ lớn mà đi, thu phục đám man thú bị hắc giáp thanh niên phong ấn ở nơi này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã vài ngày. Trong thời gian này đã có hơn ba mươi đầu man thù Hoàng cấp dính phải độc thủ của Lý Lân, hiện tại không gian Lục Mang Tinh của hắn đã bị chiếm một khoảng lớn, nhưng Lý Lân vẫn chưa thấy đủ, bỏ lỡ cơ hội này thì làm gì còn lần sau.

Qua một ngọn núi nhỏ, phía trước lại xuất hiện một tiểu đảo bị một hồ nước bao quanh.

- Nơi này đã xuất hiện một cái đảo ư? Đây hình như là thứ đầu tiên.

Lý Lân nhìn tiểu đảo màu đen cách mình vài cây số, không suy nghĩ gì mà bay qua.

Vừa mới lên tiểu đảo, Lý Lân đột nhiên biến đổi sắc mặt, con mẹ nó đây đâu phải là đảo, mà là một con huyền quy lớn vô cùng. Càng khiến cho Lý Lân buồn bực chính là, khi hắn vừa đặt chân lên đây thì trên huyền quy giáp bộc phát ra một trận huyễn quang, bao phủ lấy Lý Lân vào trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.