Chương trước
Chương sau
Không biết! Thời kỳ thượng cổ, vạn tộc tranh bá, nhân vật thiên tài liên tiếp xuất hiện, võ đạo cũng đạt tới trạng thái cực kỳ hưng thịnh, cuối thời kỳ thượng cổ đại chiến, theo sự sụp đổ của thiên địa, vạn tộc lui ẩn, rất nhiều thượng cổ điển tịch cùng truyền thừa đều thất truyền. Giống như động phủ của tông môn này, chưa từng nghe ai nói tới.

Một đạo nhân trung niên trầm giọng nói, người này rõ ràng là ở một tông phái lớn, mọi người đối với lời của hắn rất thừa nhận.

- A? Mọi người mau nhìn!

Một gã Võ Hoàng mắt tinh đột nhiên hô. Mọi người nhìn hướng Già Thiên đại trận, phát hiện vân kiếp màu đen vừa hình thành đột nhiên tan vỡ. Trong nháy mắt, vân kiếp màu đen tiêu tán, sương mù cũng nhanh chóng yếu đi, quần thể kiến trúc rộng lớn bên trong lộ ra.

- Mở! Mở! Đại trận hộ sơn mở! Kiến trúc bên trong vậy mà hoàn hảo không hao tổn gì!

Mọi người khiếp sợ không thôi. Trong đó có ít người phản ứng lại cực nhanh, bất kể như thế nào, xông vào đầu tiên luôn chiếm ưu thế nhất. Dù sao cũng là động phủ của thượng cổ tông môn, cho dù đạt được một chút vật không ra gì cũng có thể là cự bảo.

- Vô liêm sỉ! Vậy mà mạnh mẽ cắt đứt vận hành của Già Thiên đại trận!

Một thanh âm tức giận ở phía dưới đại trận truyền đến. Ngay sau đó một bàn tay khô đét như bộ xương khô đột nhiên từ trong đại điện của sơn môn xông ra, tát một tát về phía đám cao thủ Võ Hoàng đang xông tới.

- Không tốt! Bên trong có người! Là một cao thủ!

Một cao thủ Võ Hoàng đỉnh xông lên phía trước, sắc mặt đại biến, đột nhiên bộc phát ra bản lĩnh cường hãn nhất của mình, đối kháng với bàn tay to khô quắt. Mặc dù như vậy, một cỗ cảm giác tử vong vẫn như cũ bao phủ trong lòng hắn.

- Một con kiến hôi cũng dám làm càn!

Một tiếng khàn khàn khẽ quát, bàn tay to chụp xuống không hề cố kỵ.

Một tiếng ầm vang, mấy chục tên cao thủ Võ Hoàng xông vào bị tát bay ra. Tên Võ Hoàng đỉnh dẫn dầu lại phun ra một búng máu, nhận nội thương không nhẹ.

- Ngươi là loại người nào!

Có một số cao thủ Võ Hoàng có chút tỉnh táo cao giọng hô.

- Chiến lực ít nhât là cấp Võ Tôn, đáng chết, nơi này không phải chỉ giới hạn thực lực cao nhất là Võ Hoàng thôi sao! Tại sao có thể có người kinh khủng như vậy ở đây!

Lại có một cao thủ Võ Hoàng vẻ mặt tràn đầy buồn bực hô.

Phía dưới yên lặng nửa ngày, thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền tới

- Già Thiên đại trận vẫn chưa tới thời điểm mở ra, bọn ngươi nhanh nhanh rút lui, bằng không lưu lại mạng!

- Cái gì!

- Hắn là có ý gì! Chẳng lẽ vừa mới rồi không phải là do đại trận hộ sơn tự mở ra sao?

- Không đúng, vừa rồi, Già Thiên đại trận hẳn là bị làm gián đoạn bất ngờ, mà có thể làm đến bước này cũng chỉ có mạnh mẽ cắt đứt trung tâm đại trận. Chắc là tên Long Mạch Thiên Sư, cũng chỉ có hắn mới có thể chặt đứt liên hệ giữa thiên mạch ngầm và đại trận.

Có người đoán được kết quả, không nhịn được hô lên.

- Tên Long Mạch Thiên Sư kia quả thực tiến vào! Đáng chết, không nghĩ tới trong mảnh không gian này ngoại trừ Độc Nhãn cự nhân vẫn còn một lão bất tử canh giữ.

Cho dù mọi người nôn nóng như thế nào, rõ ràng một người vượt qua thực lực Võ Hoàng trấn thủ bên trong, ai cũng không có năng lực xông vào làm càn.

Vù vù vù!!!!

Tám người đột nhiên bùng nổ khí thế, giống như ánh sáng xông ra từ trong đám đông cao thủ Hoàng cấp, bay tới bên cạnh đại trận, lăng không đứng đó, lạnh lùng nhìn sơn môn mơ hồ phía dưới.

- Đó là?

- Nhất phẩm Võ Hoàng?

- Không đúng, khí thế trên những người này rất mạnh, tuyệt đối không phải nhất phẩm Võ Hoàng.

Mọi người biến sắc. Bởi vì tám người từ các phương hướng khác nhau lao tới này đều có một điểm giống nhau, chính là khí thế trên người cùng cảnh giới võ đạo cực kỳ không phù hợp, làm cho người tra có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Thân ngoại hóa thân!

Một gã Võ Hoàng đỉnh sắc mặt vô cùng khó coi.

- Là cao thủ cấp Võ Tôn, thân ngoại hóa thân! Bên ngoài quả nhiên cũng có lão quái vật nhớ thương nơi này!

Một tên Võ Hoàng đỉnh trầm giọng nói.

- Thượng cổ Diễn Thiên Tông, không nghĩ tới vậy mà thực sự có thượng cổ tông môn tại thế!

Tám người đứng ở phía trước đại trận không có tiến lên phía trước một bước, một người trong đó, thân hình thoạt nhìn tương đối già nua, dẫn đầu nói trước.

- Thần niệm phụ thể cấp Võ Tôn, xem ra thế lực để ý Diễn Thiên Tông xuất thế không ít. Bản tôn nói cho các ngươi biết một câu, bây giờ còn chưa đến thời điểm đại trận hộ sơn mở ra, các ngươi nhanh chóng lui đi, nếu không tất có đại nạn phát sinh.

Thanh âm khô quắt khàn khàn từ trong sơn môn truyền ra.

Mà trong khoảng thời gian này, sương mù tiêu tán lại chậm rãi hội tụ, Già Thiên đại trận đang nhanh chóng khôi phục công năng.

- Xin hỏi tiền bối, khi nào thì Diễn Thiên Tông mở ra hoàn toàn?

Một phân thân của cao thủ Võ Tôn hỏi.

- Sau trăm tuổi, đến lúc đó dưới thần cấp đều có thể tiến đến!

Thanh âm khàn khàn trầm thấp nói, lại cực kỳ khẩn thiết.

- Nếu sau trăm tuổi mới mở, vậy vì sao hiện tại lại mở ra cấm chết Hoàng cấp cùng Vương cấp? Chẳng lẽ quý tông môn là muốn khảo nghiệm người nào không được?

Một người mập lùn mở miệng nói. Ở trên người hắn có một cỗ khí phách không hợp tướng mạo, mà một câu này lại trực tiếp chỉ thượng cổ Diễn Thiên Tông rắp tâm hại người.

- Trong vòng trăm năm, cao thủ Hoàng cấp đều có thể đi vào, ở trong mảnh không gian này có mười vạn tám ngàn linh thú Hoàng cấp, ba ngàn sáu trăm vạn man thú Vương cấp, đây là lễ vật Diễn Thiên Tông ta tặng cho hậu bối, người có thực lực đều có thể tiến đến săn bắt.

Người thủ hộ thượng cổ Diễn Thiên Tông cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của mập lùn, mà là hướng trên trăm vị cao thủ Hoàng cấp nói.

- Mười vạn tám ngàn man thú Hoàng cấp, đây chính là một khoản tài nguyên xa xỉ, hơn nữa linh thú nơi này trí tuệ thấp kém, cực kỳ dễ dàng luyện hóa làm tọa kỵ, nếu tin tức này truyền ra chỉ sợ cao thủ toàn thiên hạ đều chen chúc tới, Diễn Thiên Tông quả nhiên thật thủ đoạn!

Một kiếm sĩ trung niên cũng là phân thân mở miệng nói.

- Khặc khặc....! Linh thú mê người, nhưng là phải có mạng mới có thể hưởng.

Theo thanh âm kho quắt phiêu tán, cả mảnh không gian truyền đến từng trận rít gào của linh thú. Vốn ưu tiên đứng ở lãnh địa của mình, man thú đột nhiên phát điên chạy khỏi lãnh địa, cũng hình thành đại quân man thú, hướng về phía trung tâm nơi cao thủ, vọt tới.

Ngắn ngủi mười mấy phút, liền có không dưới ngàn linh thú thực lực cấp Hoàng hội tụ thành đàn. Phía trước là hơn mười lăm con man Thú Vương cấp Võ Hoàng đỉnh. Cái này làm cho mảnh không gian thượng cổ đột nhiên bộc phát thực lực làm cho mọi người hoảng sợ.

- Vô liêm sỉ! Ngươi cũng dám lợi dụng man thú của mảnh không gian này săn giết bọn ta! Diễn Thiên Tông quả nhiên rắp tâm hại người!

Một phân thân của cao thủ Võ Tôn tức giận nói. Đồng thời đánh ra một chưởng về phía một con man Thú Vương cấp Võ Hoàng đang lao tới.

Ầm ầm, con man thú này bị đánh bay, nhưng không chịu thương tích gì, hơn nữa một chưởng này ngược lại khơi dậy hung ác của nói, nó gào thét, một lượng lớn linh thú hội tụ cùng một chỗ, hương tới chỗ bọn hắn xung phong liều chết.

- Người thuộc Liệt Thần Tông lập tức rời khỏi không gian này!

Phía trước một phân thân của cao thủ Võ Tôn mặc cẩm bào quát lớn.

- Tuân mệnh chưởng giáo.

Vài tên cao thủ Võ Hoàng lớn tiếng đáp, cũng không chút do dự xoay người chạy về phía lối ra, trong đó còn bao gồm một tên Võ Hoàng cửu phẩm đỉnh.

- Đi!

Tất cả mọi người thấy tình huống trước mắt, mười vạn tám ngàn linh thú cấp Võ Hoàng, số lượng khủng bố này đừng bảo bọn họ chỉ là trên trăm tên cao thủ Võ Hoàng, cho dù là số lượng gấp mười đi nữa, cùng chỉ có nước chạy trốn. Về phần tám cao thủ Võ Tôn kia chẳng qua là do cao thủ Võ Tôn dùng thần niệm phụ thể trên thân thể võ giả Võ Hoàng nhất phẩm, giới hạn trong thân thể căn bản không phát huy ra bao nhiêu thực lực. Cái người khô quắt trong thượng cổ Diễn Thiên Tông vì hiểu những chuyện này nên mới không tự mình ra tay giết bọn hắn.

Aaaaaaa!!!

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có cao thủ Võ Hoàng gặp nạn, trở thành thức ăn cho nhóm man thú. Ngay sau đó lại có nhiều cao thủ Võ Hoàng bị vây khốn, lâm vào khổ chiến.

- Aaaa!!!! Thượng cổ Diễn Thiên Tông chết tiệt, các người chờ toàn bộ cao thủ đỉnh ở bên ngoài đánh giết đi!

Một tiếng gào thét thống khổ, một gã Võ Hoàng đỉnh bị bốn man Thú Vương cấp Võ Hoàng xâu xé, nửa người bị tê liệt, nếu không phải lợi dụng bí pháp mở ra đường chạy trốn, chỉ sợ hắn đã trở thành tên Võ Hoàng đỉnh đầu tiên bỏ mạng tại không gian này.

Cao thủ cấp Hoàng gặp nạn, các cao thủ cấp Vương mai phục ở bốn phương tám hướng lại càng bị man thú ùn ùn kéo đến sát phạt, ngắn ngủi nửa canh giờ, mấy ngàn cao thủ cấp Vương tiến vào không gian này liền hao tổn một nửa, còn lại đều liều mạng chạy trốn về phía lối ra.

Lý Lân cũng chạy trốn, nhưng mà không chật vật như các cao thủ Vương cấp khác, Lý Lân thoát vô cùng thong dong. Dù sao cảnh giới Võ Vương bát phẩm của hắn ở trong không gian này cũng là rất tầm thường, cái này cũng làm cho các linh thú thực lực lớn không để mắt đến hắn. Bởi vậy, dọc theo con đường này, hắn ước chừng chém giết mấy chục con linh thú Vương Tọa cửu phẩm đỉnh, nếu không phải có không gian Lục Mang Tinh có thể chứa đựng chỉ sợ thi thể của những man thủ này chỉ có thể vứt bỏ.

- Trăm năm, thật sự là quá tốt. Bản vương nhất định phải mau chóng chiếm lấy Hắc Thủy vương thành. Đây chính là nơi luyện binh lý tưởng do thiên nhiên tạo thành.

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút tinh quang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.