Chương trước
Chương sau
Ngụy vương biến sắc, liếc nhìn Tháp La một cái, rồi khó xử nhìn về phía Bạch nương tử.

- Bạch tướng quân, ngươi có chúng cứ gì không?

Hàn vương thấy Ngụy vương khó xử liền mở miệng nói.

- Không có, nhưng kẻ có năng lực cùng cơ hội làm chuyện này thì chỉ có gã!

Bạch nương tử lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Tháp La.

- Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung, chẳng lẽ ngươi cho ra bản tọa dễ khi dễ sao?

Tháp La lộ ra nanh ác, cưỡng chế khát máu cùng trùng động trogn lòng, đưa mắt nhìn ba người Ngụy vương, giống như là chờ đợi ba người tỏ thái độ.

- Hừ, mở không gian giới chỉ của ngươi ra, bên trong khẳng định có di vật của tướng sĩ Vệ binh ta!

Chu Thắng Nam mở miệng nói.

- Hoang đường! Bản tọa đường đường là Vương Tọa bát phẩm, sao có thể để đám kiến hôi các ngươi khinh thường. Lại còn nhiều lời vô nghĩa nữa thì chớ trách bản tọa không khách khí!

Sắc mắt Tháp La âm trầm, trên thân phóng ra sát khí làm người ta sợ hãi.

- Tháp La, đừng tưởng rằng ngươi có Vũ vương làm chỗ dựa thì không kiêng nể gì, nơi này là Hắc Thủy vương thành! Coi chừng chết như thế nào cũng không biết!

Tiền Thiết Long lớn tiếng nói.

- Một tên tướng lĩnh quân đội thế tục cũng dám giáo huấn bản vương, thật không biết sống chết!

Tháp La vung tay lên, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập tiểu viện.

- Trợ thủ! Tháp La, ngươi muốn làm gì?

Tề vương nhảy ra ngoài, vẫy ta phá nát quyền ý của Tháp La. Nếu một quyền này thật sự đánh ra, Tiền Thiết Long chắc chắn không sống nổi, ngay cả Bạch nương tử cũng đừng hòng giữ mạng. Bạch nương tử là nữ nhân của Lý Lân, ba người Tề vương tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện.

- Tề vương điện hạ, kính mong ngươi làm rõ tình huống, chẳng lẽ ngươi cho là những con kiến hôi này có tư cách thẩm vấn bản tọa?

Tháp La không chút kiêng kỵ, giống như là không phải đối mặt với Vương Tọa cửu phẩm mà là kẻ có địa vị ngang hàng.

- Hừ, chuyện này còn chưa làm rõ ràng, ngươi cần gì phải động thủ với bọn họ. Bạch tướng quân, chuyện này ba người chúng ta sẽ điều tra, cam đoan sẽ cho ngươi một cái công đạo!

Tề vương ôn hòa nói.

- Không sai! Ba người chúng ta sẽ không để ngươi chịu thiệt!

Ngụy vương thở dài, lấy thực lực của bọn họ, sao có thể không rõ Tháp La là loại người gì. Nhưng Tháp La là tâm phúc của Vũ vương, Vũ vương bước vào Hoàng cấp, địa vị tăng nhiều. Cho dù là các vị hoàng tử có tâm với ngôi vị hoàng đế cũng không dám dễ dàng đắc tội, ba người Ngụy vương không có tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn bị cuốn vào phân tranh giữa Lý Lân cùng Vũ vương. Một người là cường giả lâu năm, là cao thủ Hoàng cấp, một cái là tân tinh được lão tổ chú ý, được trông nom cần thận, tương lai bất khả hạn lượng. Đối với hai người, ba người Ngụy vương đều không muốn đắc tội, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho bọn họ mắt nhắm mắt mở khi biết Tháp La tu luyện tà công.

- Không được. Hôm nay bản tướng quân nhất định phải mang gã đi hình doanh quân pháp!

Bạch nương tử trịnh trọng nói, những lời này làm cho ba người Ngụy vương lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Cái cô Bạch nương tử này thật là không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ nàng không biết thế giới này dù có cường quyền nhưng xu thế chủ yếu vẫn là thực lực vi tôn?

- Ha ha… Bản tọa không nghe lầm chứ?! Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám dùng quân pháp đối với bản tọa, không biết sống chết!

Tháp La điên cuồng cười lớn. Gã quay lại nói với ba người Ngụy vương:

- Ba người các ngươi cũng đã nghe được, không phải là bản tọa muốn gây phiền phức với bọn chúng, mà là bọn chúng căn bản không buông tha cho ta! Ba vị, bây giờ là lúc các ngươi phải làm ra lựa chọn!

Trên mặt Tháp La lộ ra thần sắc hơi điên cuồng, lần này tiến về Hắc Thủy vương thành, ngoài việc tìm cơ hội diệt trừ Lý Lân, còn có ý tứ mượn sức ba người Ngụy vương. Dù sao, tổ hợp cao thủ Vương Tọa cửu phẩm tinh thông thuật hợp kích không nhiều lắm. Ngụy vương lộ ra chút giận dữ, nhưng giận mà không dám nói gì.

- Bạch tướng quân, ngươi trở về đi, chuyện này ba người chúng ta sẽ xử lý!

Cuối cùng Ngụy vương liền nói, lão phải khuyên thử lần nữa, không muốn trở mặt. Sau lưng Lý Lân có Hắc Thủy Tùng Lâm làm hậu thuẫn, thực lực tuyệt đối không kém hơn Vũ vương. Huống chi bọn họ còn đang ở tại trước cửa Hắc Thủy Tùng Lâm, một khi làm cho Thú hoàng ra tay, dù huynh đệ bọn họ tinh thông thuật hợp kích cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

- Không được! Người này, hôm nay mạt tướng phải mang đi!

Bạch nương tử vô cùng cường ngạnh nói. Chu Thắng Nam bên cạnh nàng đã biến mất từ khi nào rồi, chỉ là mọi người không chú ý mà thôi.

- Hừ! Không biết sống chết! Nếu Lý Lân không ở đây thì bản tọa khai đao với nữ nhân của hắn!

Sắc mặt Tháp La cực kỳ khó coi, vươn tay muốn chụp lấy Bạch Tố Tố.

Bạch nương tử không động, trên mặt lộ vẻ châm chọc.

Trong lòng Tháp La lộ ra vài phần bất an, vốn chỉ muốn bắt lấy nhưng gã liền tăng thêm chút lực đạo.

Rầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, người bên Bạch nương tử không rụng một sợi tóc nào, Tháp La bị một cái trảo màu trắng ngà từ trên hư không xuất hiện chụp ra ngoài.

- Cái quỷ gì vậy?

May mà một kích này của Tháp La không dùng hết sức, nếu không thì lần này không chết cũng trọng thương.

Grào….

Một tiếng hổ gầm cực lớn vang vọng toàn bộ Địch Sơn tiểu thành, cả thành nhỏ trở nên tối om. Nếu mọi người đứng ở ngoài thành thì sẽ thấy trên Địch sơn tiểu thành xuất hiện một đầu Bạch Hổ khổng lồ. Một cái trảo lớn chụp vào trong thành, còn lại hơn phân nữa thân hình ngửa mặt lên trời rít gào.

- Thú… thú hoàng!

Ngụy vương kịch liệt biến sắc, Hàn vương cùng Tề vương lập tức động, ba ngươi đưa lưng với nhau, xếp thành hình chữ Phẩm (品),khí tức trên thân liền dung hợp lại với nhau, khí thế bộc phát ra đã tiếp cận rất gần với cao thủ Võ Hoàng cấp!

- Ngụy vương, mong ngươi không nên trợ Trụ vi ngược!

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Bạch nương tử truyền tới.

- Bạch tướng quân, kính xin hạ thủ lưu tình!

Ngụy vương lộ ra vẻ mặt đau khổ, đầu Bạch Hổ cuộn tròn trên thành trì này rất cường đại, ba huynh đệ bọn họ còn kém xa. Hiện tại ba người liên thủ cũng chỉ lực tự bảo vệ mình, cứu Tháp La thì không có khả năng.

- Bản tướng quân đã nói rồi, ai ra tay với Vệ binh thì kẻ đó là địch nhân của chúng ta. Tháp La phải chết, nợ máu phải trả bằng máu! Đây là tín niệm của Vệ binh!

Giọng điệu Bạch nương tử không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu đều truyền vào tai Tháp La,làm cho gã càng thêm tuyệt vọng.

Vù….

Vuốt hổ cực lớn lăng không chụp xuống, kình phong sắc bén xé rách tất cả, dù cho tốc độ của Tháp La có nhanh hơn nữa cũng không có khả năng tránh thoát một kích này.

Ầm một tiếng, mặt đất xuất hiện một dấu móng vuốt hổ thật lớn, mà dưới vết hổ trảo kia, trừ một bãi máu tưới thì không còn gì nữa.

Cái đầu cực lớn của Bạch Hổ nhìn xuống phía dưới, cặp con ngươi tràn ngập sát khí, cái hổ trảo này lật một cái, đánh về một nơi khác trong thành.

Rầm rầm…

Phòng ốc vỡ vụn, một thân ảnh chật vật đột nhiên vọt ra, trên người gã ta chật vật không chịu nổi, toàn thân trên dưới đều miệng vết thương, máu tươi đầm đìa thấm đẫm áo quần, làm người ta nhìn thấy giống như một huyết nhân.

- Toàn bộ Địch Sơn tiểu thành đều ở trong trận pháp, dù ngươi có thủ đoạn quỷ dị đi nữa cũng đừng mơ chạy thoát!

Bạch nương tử lộ ra nụ cười tự tin, Bạch Hổ binh trận trải qua diễn luyện trong khoảng thời gian này đã có năng lực thực chiến, huống chi đối thủ chỉ là một Vương Tọa bát phẩm, ở trong Bạch Hổ đại trận thì y chỉ là con kiến hôi mà thôi. Dù sao, đây là sản phẩm cao nhất của binh gia đế quốc thượng cổ, tuy còn thiếu sót không đầy đủ nhưng võ giả dưới Hoàng cấp không thể sánh được.

Ầm ầm…

Cái đuôi cọp cực lớn quét ngang, đánh Tháp La bay đi, dù đứng cách xa nhưng mọi người đều có thể nghe tiếng lốp bốp như tiếng sét từ trong cơ thể gã phát ra.

- Ah….

Một tên rên rĩ không giống người vang lên, Tháp La giống như đống thịt nát run rẩy đứng lên. Khuôn mặt tràn đầy máu đen không còn tuyệt vọng, thay vào đó là điên cuồng nồng nặc.

- Là các ngươi ép ta, các ngươi đều đáng chết!

Giọng nói của Tháp La tràn ngập hận ý thấu xương. Lực lượng màu máu từ trong thân gã dũng mãnh trào ra, đông thời, một lá cờ nhỏ màu máu từ huyệt bách hội gã chậm rãi lòi ra, huyết quang bắn ra bốn phía, bao phủ trọn cả sân viện.

- Ah…

Một tiếng hét thảm truyền tới, một gã Vương Tọa nhất phẩm thê thảm rên rĩ, mặt ngoài thân thể đột nhiên vỡ nát, máu tươi hóa thành từng sợi tơ máu bay về phía lá cờ nhỏ màu máu kia.

Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, vài tên Vương Tọa cấp thấp liên tiếp bỏ mình trong sợ hãi.

- Tháp La, mau dừng lại!

Ngụy vương hét lớn, hành động mạnh mẽ cướp đoạt máu huyết của người khác này thật sự quá mức quỷ dị tà ác. Lá cờ nhỏ màu máu trên đỉnh đầu Tháp La tạo ra lực hút thì ngay cả Vương Tọa cửu phẩm cũng phải chịu ảnh hưởng.

Grào…

Bạch Hổ rít gào một tiếng, đoàn người Bạch Tố Tố nhanh chóng rút lui ra ngoài, nếu không có Bạch Hổ đại trận, e rằng các nàng đã gặp nạn đầu tiên.

Hổ trảo đột nhiên chụp về phía lá cờ màu máu.

Ông….

Một luồng lực lượng máu huyết nồng đậm từ trong quạt nhỏ trào ra, từng tiếng gào thét tràn ngập oán niệm từ trong đó vang lên, giống như là lực huyết sắc này trói buộc vô số linh hồn. Lực lượng quỷ dị này, vậy mà có thể ngăn cản một kích của Bạch Hổ, thậm chí còn đánh văng ngược lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.