Chương trước
Chương sau
- Lão Triệu, ba người chúng ta dù sao cũng có chút giao tình, ta đề nghị lần này ba người chúng ta cùng liên thủ, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Văn sĩ trung niên mở miệng nói.

- Thế lợi ích thì chia thế nào ?

Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn tông mở miệng hỏi.

- Chia đều được không?

Văn sĩ trung niên mở miệng nói.

- Được!

Lão giả Phượng Hoàng cốc gật đầu đồng ý, Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn tông sau khi suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý. Dù sao theo như những gì trước đây nghe được, nơi này không phải nơi tốt lành gì, tu vi Hoàng cấp cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Liên thủ lại là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Ba người vừa thương lượng xong, không gian ngoài thạch điện xuất hiện ba động, ba người đứng gần lại với nhau, trên mặt càng thêm nghiêm túc.

Một bóng người cao lớn xuất hiện, sau lưng là một thanh trường thương đỏ rực rất dễ gây chú ý.

- Thái Thượng trưởng lão Bá Vương môn!

Con người ba người ngay lập tức co lại, người này là cao thủ Hoàng cấp tam phẩm đỉnh phong, hơn nữa thể thuật vô cùng cường hãn, ba người bọn họ nếu đơn đả độc đấu không ai là đối thủ của người này. Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy ngưng trọng.

Thái Thượng trưởng lão Bá Vương môn thấy ba người đứng chung một chỗ, sắc mặt không khỏi có chút biến đổi. Y không ngờ cao thủ Hoàng cấp thường độc lai độc vãng lại liên thủ với nhau. Y lập tức bắt đầu đề phòng, Bá Vương môn cách đây rất xa, nên tuyệt đối không thể không đề phòng ám toán.

Thái Thượng trưởng lão Bá Vương môn thổi một loại kèn lệnh nào đó, không gian không ngừng ba động, từng người từng người xuất hiện mang theo khí tức khủng bố.

- Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã xuất hiện nhiều cao thủ Hoàng cấp tới vậy.

Sắc mặt mọi người chợt biến. Bình thường cao thủ Hoàng cấp tìm mãi không thấy một người, hôm nay lại như rau cải trắng ngoài chợ, nhìn đâu cũng thấy. Mấy người có khí tức khủng bố nhất thì chiếm lấy cửa chính thạch điện. Các cao thủ Hoàng cấp khác đều tự giác điều chỉnh cự ly với họ.

Vèo —— !

Một vệt kim quang lóe lên, tiếp đó liền xuất hiện một thân ảnh thân mặc Kim Sắc chiến giáp, uy phong lẫm liệt vọt tới trước thạch điện. Y nhìn thấy mấy chục bóng người đang đứng trước thạch điện, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Tuy những người này đã thu lại khí tức, nhưng y lại không nhìn thấu bất cứ ai cả, trong khi đó y đã là cao thủ Nửa bước Hoàng cấp, như vậy có nghĩa là mấy chục người trước mặt đều là cao thủ Hoàng cấp. Ai có thể ngờ Hắc Thủy Vương Thành lại có nhiều cao thủ Hoàng cấp ẩn nấp như vậy chứ.

- Chỉ là Nửa bước Hoàng cấp không ngờ cũng dám tới tham gia náo nhiệt! Cút ngay cho ta!

Một kẻ mặc áo da thú, tướng mạo hung hãn đứng gần thạch điện nhất, huy vũ thanh cốt bổng trong tay, tên Nửa bước Hoàng cấp kia không kịp phản ứng chút nào, lập tức hét thảm một tiếng, cả người bắn ra ngoài như đạn pháo màu vàng.

- Đúng là điếc không sợ súng!

Không ai can thiệp vào, tất cả đều nhìn về phía xa, trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Nhưng tên Nửa bước Hoàng cấp, Vương Tọa đỉnh cao khác thấy vậy sợ tới co vòi lại, lùi xuống phía sau, nhưng không ai rời đi. Nhìn mấy người này đều là những gương mặt lạ, số người có danh tiếng trong Hắc Thủy Vương Thành rất ít, khiến người ta không đoán nổi lai lịch những người này.

- Thế lực bên ngoài đến thật nhanh, xem ra chuyến này gian nan hơn chúng ta nghĩ nhiều.

Văn sĩ trung niên trầm giọng nói.

- Năm trăm năm trước không chính thức mở ra đã dẫn tới một trận Hoàng cấp đại chiến, huống hồ là hiện tại, tất cả thế lực đều nhận ra cấm địa của Hắc Thủy Vương Thành sắp mở ra, nên đương nhiên đều phái cao thủ tới xem. Đây là di tích thời thượng cổ, không ai biết bên trong ẩn chứa bí mật gì, nên kẻ nào cũng muốn vào trước để giành lấy chỗ tốt.

Lão giả hạc phát đồng nhan của Phượng Hoàng cốc mở miệng nói. Trong ba người, tuổi tác của lão là già nhất, nên cũng biết nhiều bí ẩn thời Thượng cổ nhất.

- Năm đó chúng ta đều mới chỉ là Vương Tọa đỉnh phong, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua được. Thứ khiến tất cả thế lực đều thèm nhỏ dãi, chắc chắn không phải vật bình thường, chỉ cần chúng ta đoạt được, tất sẽ tiến rất nhanh trên con đường võ đạo.

Đại trưởng lão Đại Diễn tông nhỏ giọng nói.

- Bất kể ra sao, cơ hội lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua! Chỉ mong là lần này không xuất hiện cao thủ trên Hoàng cấp, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể giống năm trăm năm trước, lại một lần nữa làm khán giả.

Lão giả tóc bạc mở miệng nói.

- Chuyện này các ngươi có thể yên tâm, theo như suy đoán của đại sư Thiên Cơ, ở vị trí mở cửa có cấm chế, chỉ cho phép cao nhất là cao thủ Hoàng cấp tiến vào, thấp nhất là Võ giả Tiên Thiên. Hơn nữa lần này thời gian mở cửa là một tháng, chỉ cần chúng ta trong vòng một tháng thoát ra ngoài, thì sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nghe đồn trong này có động phủ của một môn phái thần bí thời Thượng Cổ, ở đó có thần đan Thượng Cổ và Linh Bảo. Chỉ cần lấy được một cái, chuyến này chúng ta đi không uổng công rồi.

Văn sĩ trung niên thoáng do dự một chút, rồi cuối cùng quyết định nói ra bí mật.

- Thật sao? Nếu là vậy, cho dù có nguy hiểm chúng ta cũng phải liều một phen.

Trong mắt trưởng lão Đại Diễn tông lóe lên tia hưng phấn. Mấy trăm năm qua Đại Diễn tông không ngừng suy sụp, chuyện lần này rất có thể trở thành cơ hội của Đại Diễn tông.

Trong lúc mọi người mải trò chuyện, Thạch Bia màu đen trong thạch điện phát ra những tia sáng chói mắt, nhưng bao quanh thạch điện lại là một tầng ánh đen, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Tia sáng chậm rãi yếu dần, cuối cùng duy trì ở một cường độ nhất định, không biến hóa thêm nữa.

- Mở ra rồi sao?

Một tên cao thủ Hoàng cấp cẩn thận đưa thần thức ra tra xét. Đột nhiên vẻ mặt y đại biến, không nhịn được hét thảm một tiếng. Sắc mặt y trắng bệnh, lực lượng linh hồn trong nháy mắt giảm đi không ít.

Sắc mặt tất cả mọi người đồng thời đại biến, những người đang định học theo đưa thần thức ra vội vàng thu lại, cảm thấy may mắn không thôi.

- Tổn thương thần thức, mấy tia sáng này không ngờ có thể thiêu đốt thần thức.

Tên cao thủ Hoàng cấp kia thất thanh la lên, sắc mặt trắng bệch. Tất cả mọi người đồng thời biến sắc, không ai dám thử nữa.

Tên cao thủ Hoàng cấp mặc áo da thú nhìn qua như người nguyên thủy kia đột nhiên giơ tay hướng về phía xa. Ngay lập tức ba tên Vương Tọa Tiên Thiên cửu phẩm bị hút tới. Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn y, trong mắt đều ngầm hiểu.

- Muốn chết hay muốn sống?

Dã Nhân giơ cao thanh cốt bổng trong tay, tàn nhẫn nói.

- Muốn sống… muốn sống…

Ba tên cao thủ Vương Tọa mặt xám như tro, nghe thấy câu hỏi của Dã Nhân, như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng gật đầu đáp ứng.

- Dùng thần thức kiểm tra bia đá trong thạch điện cho ta.

Dã Nhân chỉ bia đá đang phát ra tia sáng trong thạch điện, sắc mặt âm trầm nói.

- Tiền bối… Vãn bối… Vãn bối không dám!

Một tên Vương tọa cửu phẩm lắp bắp nói. Ai có thể ngờ đường đường là cao thủ đỉnh cao Vương Tọa cửu phẩm đứng trước mặt cao thủ Hoàng cấp lại uất nhục như vậy chứ.

- Hừ! Không dám? Thế thì ngươi sống làm gì nữa!

Cao thủ Dã Nhân không chút do dự vỗ xuống một chưởng. Đầu tên cao thủ Vương tọa Cửu phẩm kia ngay lập tức nát bét như dưa hấu bị đập, máu tươi và óc trộn lẫn vào nhau bắn tung tóe. Sắc mặt hai người còn lại trắng bệch, thân thể không tự chủ được run lên bần bật. Bọn họ là Vương Tọa cửu phấm đó! Ở trong bất cứ thế lực nào cũng có thể coi là cao thủ, không ngờ lại bị người ta giết chết dễ dàng như vậy. Càng khiến cho hai người càng thêm sợ hãi là, cao thủ Dã Nhân không những không cảm thấy khó chịu, trái lại còn giơ hai tay dính đầy máu và óc lên liếm sạch sẽ. Hoàn toàn là dáng vẻ của Ma vương ăn thịt người.

Oa —— !

Xa xa có mấy người không kìm được vội nôn ra. Nếu chỉ là giết người thì thôi, con đường võ đạo vốn tàn khốc như thế đấy, sao có thể không giết người. Nhưng ăn thịt người, thì không phải ai cũng chấp nhận được. Ngay cả mấy cường giả Hoàng cấp, ánh mắt nhìn về phía Dã Nhân cũng nhiều thêm mấy phần căm ghét.

- Tiền bối, vãn bối muốn điều tra, sau khi xong việc xin tiền bối tha cho vãn bối một mạng.

Một tên Cửu phẩm Vương Tọa trong đó run rẩy nói.

- Vẫn còn lắm lời như vậy, còn không ra tay.

Dã nhân đầy khát máu nhìn hắn một cái, đầu lưỡi theo bản năng liếm liếm đôi môi, động tác hạy đã dọa hai tên Cửu phẩm Vương Tọa nhũn người, trong đó một tên còn khó coi hơn, ướt cả đũng quần. Đường đường là Cửu phẩm Vương Tọa lại sợ đến đái cả ra quần, sự việc thế này nói ra liệu có ai tin tưởng.

Hai tên Cửu phẩm Vương Tọa dùng thần thức cẩn thận dò xét, không hề bất ngờ, khi thần thức của chúng vừa chạm vào luồng sáng trắng tấm bia đá phát ra, đồng thời cất tiếng thét thảm. Ngay sau đó hai người liền ngã xuống, không thể chịu nổi đau đơn thần thức bị đốt cháy, rơi vào trạng thái chết giả.

- Phế vật!

Cao thủ Hoàng cấp dã nhân vẻ mặt tức giận, đạp xuống một cái.

Rầm, cũng giống dưa hấu, đầu hai tên Cửu phẩm Vương Tọa vỡ tung, đã mất đi sinh mệnh. Dã nhân Võ Hoàng cũng không thèm để ý, quay đầu đi về phía xa xa.

Cao thủ Tiên Thiên tán tu và các thế lực khác vốn còn hy vọng chút may mắn giờ giống như những đàn chim, thú bị dọa chạy tứ tung.

- Hừ! Đều là một lũ phế vật vô dụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.