Chương trước
Chương sau
- Vù vù…

Sau mười mấy phút đồng hồ, một nhóm thân ảnh mau lẹ phá không mà đến, sau đó đột nhiên hạ xuống nơi mấy người Thần Lang giáo ẩn nấp.

- Phó cốc chủ, tình huống không đúng, đã không thấy người của Thần Lang giáo. Chúng ta không thể tra xét phương hướng hành động của bọn họ.

Một cao thủ mặc áo đỏ đại biểu thân phận người Phượng Hoàng cốc nói với tên đầu lĩnh trung niên. Võ giả trung niên chính là phó cốc chủ của Phượng Hoàng cốc, em ruột của Phương Vô Lương, Phương Vô Ưu, là một gã Vương Tọa bát phẩm. Hành động lần này, vì ổn thỏa nên Phượng Vô Lương mới phái đệ đệ của mình dẫn người tới.

- Ngươi nói cái gì? Không tốt, người Thần Lang giáo dùng pháp trận ẩn nấp, e rằng chúng ta đã rơi vào trong vòng mai phục của bọn họ. Lập tức tổ chức phòng ngự!

Phượng Vô Ưu biến sắc, lập tức rống lớn. Đáng tiếc, lúc này đã chậm mất rồi, màn sương bao phủ xung quanh đột nhiên biến mất, lộ ra một đại đội cao thủ đã mai phục trước.

- Phượng Vô Ưu, là ngươi?

Sắc mặt Lâm đường chủ khó coi đi ra.

- Lâm Giai, không nghĩ tới Thần Lang giáo do ngươi dẫn đội!

Sắc mặt Phượng Vô Ưu cũng không dễ nhìn, thực lực của y cao hơn Lâm Giai một phẩm, nhưng Lâm Giai cũng không phải là Vương Tọa thất phẩm bình thường, gã tu luyện chính là độc công, bởi vậy, tuy là thực lực võ đạo chỉ là Vương Tọa thất phẩm, nhưng chiến lực thật sự thì không kém gì Vương Tọa bát phẩm. Theo đó mà tính, nhân số của mình ít hơn, võ đạo thì có cao hơn một chút nhưng ưu thế gần như không có. Điều này làm cho Phượng Vô Ưu lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.

Bên kia, sắc mặt Lâm Giai cũng khó coi, gã đã phát hiện bên đối phương có cao thủ Đại Diễn Tông. Mặc dù nhân số đối phương nhưng mới bằng nửa mình, nhưng chân chính đánh lên thì bên mình chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.

Song phương kiêng kỵ lẫn nhau, ai cũng không dám ra tay trước.

- Vù…

Một thân ảnh bất ngờ lao tới, thấy cục diện giằng co phía trước liền sáng suốt mà dừng chân.

- Phượng Hoàng cốc cùng Thần Lang giáo đánh nhau sao? Thật là có ý tứ!

Người tới khoảng chừng bốn mươi, dáng người khôi ngô cao lớn, sau lưng mang một cây thương sắt, nhìn hung quang chập chờn.

- Lâm Giai, các ngươi tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm làm chuyện gì?

Phượng Vô Ưu mở miệng nói trước, dù sao hiện tại y đang rơi vào cục diện bất lợi, nếu thật sự khai chiến thì chịu thiệt nhất định là y. Bọn họ có nhân số ít hơn, chết một cái thì hoàn cảnh càng xấu thêm một phần.

- Chúng ta muốn gạt bỏ đoàn người tam thái tử của Đại Đường. Không biết Phượng Hoàng cốc cùng Đại Diễn tông liên hợp mà vào đây làm gì?

Lâm Giai âm trầm hỏi, nếu không thể một ngụm ăn hết đối phương thì giảng hòa là tốt nhất. Nếu không cứ để ba phương giằng co, đến khi đám linh thú trả thù thì tất cả đều không chịu nổi.

- Chúng ta cũng có mục đích giống như ngươi, như vậy chúng ta có thể hợp tác!

Phượng Vô Ưu nói.

- Bản đường chủ không tin được ngươi!

Lâm Giai mở miệng nói. Tại trong Hắc Thủy Tùng Lâm này, bất kỳ hành động tin tưởng người khác nào đều cực kỳ ngu xuẩn, huống chi đối phương thế tới hung hăng như vậy, nhất định là không đơn giản như bề ngoài.

- Bản tọa thật sự là vì tam hoàng tử Lý Lân, trên phố đồn đãi trên người Lý Lân có mang trọng bảo, Thần Lang giáo các ngươi phái ra nhiều cao thủ như vậy chắc là cũng muốn đoạt lấy bảo bối trong tay hắn. Chúng ta tiến vào đây cũng là vị kiện bảo bối này.

Phượng Vô Ưu mở miệng nói.

- Bảo bổi? Cá ngươi nghe được tin tức này ở đâu? Mục đích chúng ta tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm chỉ đơn thuần là muốn gạt bỏ đoàn người Lý Lân. Cho tới bây giờ cũng khong nghe thấy Lý Lân có bảo bối gì, ta nghĩ các ngươi bị lừa rồi!

Lâm Giai cười lớn nói.

- Lâm đường chủ không biết cũng không có nghĩa là không có. Hiện tại thực lực hai bên ta và ngươi tương đương nhau, đếu giao thủ mà trêu chọc tới linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm thì làm sao bây giờ. Cho nên ta mới đề nghị hợp tác, trước tiên đánh chết Lý Lân, diệt trừ quân đội do hắn huấn luyện ra. Sau đó chúng ta chậm rãi tra xét chuyện bảo bổi.

Phượng Vô Ưu nói.

- Cũng được! Bản tọa cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc trên người Lý Lân có dị bảo gì mà có thể dẫn động đại đội cao thủ cả Phượng Hoàng cốc lẫn Đại Diễn Tông.

- Các ngươi không có cơ hội!

Một giọng nói đặc biệt lãnh khốc truyền tới, một con cự hạc khủng bố từ trên tâng mây lộ ra thân thể., giống như là một máy bay ném bom cực lớn xẹt qua đỉnh đầu địch nhân.

- Vua phi cầm của Hắc Thủy Tùng Lâm!

- Tam thái tử Đại Đường Lý Lân!

Hai tiếng hô đồng thời vang lên, nhưng là hai câu nói khác nhau.

- Lý Lân, đây là cao thủ truy sát ngươi sao? Quả nhiên có chút môn đạo!

Hạc Vương liếc nhìn hai thế lực đang giằng co, chậm rì rì nói. Trong lời nói cũng không để hơn trăm cao thủ vào trong mắt.

- Hạc vương không nên coi thường bọn chúng, bọn chúng đều đến từ thế lực có uy tín danh dự, trong tay luôn có một ít thủ đoạn giữ mạng, lực chiến đấu bộc phát đủ để làm linh thú có cấp bậc cao hơn bọn chúng.

Lý Lân lộ ra thần sắc ngưng trọng nói.

- Hừ, chỉ là thiên tiên sơ cấp thì có gì đáng quan tâm. Một người bản vương là có thể xử lý toàn bộ.

Một giọng nói mang theo dữ tợn, mặt đất cũng theo đó mà kịch liệt chấn động. Một thân thú khổng lồ như một ngọn núi thị đụng nát vô số cổ mộc chọc trời lao tới.

- Đại Đại Địa Bạo Long Vương!

Lâm Giai cùng Phượng Vô Ưu đều biến sắc, nhịn không được hô lên.

Cây có tên người có bóng, Đại Địa Bạo Long Vương uy chấn Hắc Thủy Tùng Lâm mấy trăm năm, cao thủ nhân loại ngã xuống trong tay y đếm không hết, phần lớn tiên thiên cao thủ tiến nhập sâu trong rừng rậm đều gặp phải độc thủ của y. Y khác xa với những linh thú tiềm tu một chỗ, hàng năm y vẫn luôn du đãng trong rừng. Đồng thời, thân là vua tẩu thú (thú chạy trên mặt đất),y có thể điều động linh thú có mặt gần đó đuổi bắt cao thủ nhân loại lẻn vào. Cho nên, Đại Địa Bạo Long Vương có hung danh cực thịnh trong Hắc Thủy Tùng Lâm, so với Đại Đại Bạo Long Vương, Hạc Vương có tính tình ôn hòa tuy cũng nổi danh như nhau nhưng lại không làm cho người ta sợ hãi như thế.

- Không đúng, trên lưng Đại Địa Bạo Long Vương có người!

Một tiếng thét kinh hãi truyền ra, mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn hai thân ảnh trên lưng Đại Địa Bạo Long Vương.

- Lý Lân, không đúng, tại sao lại có thêm một Lý Lân?

Khi mọi người thấy rõ Đế Thí Thiên với một thân hoàng bào thì hoàn toàn choáng váng, người này là ai? Nếu gã là Lý Lân, vậy người trên lưng Hạc Vương kia là ai? Chẳng lẽ Tam hoàng tử Lý Lân không phải là một người mà là song bào thai?

- Không đúng, người này không phải là Lý Lân, khí tức trên thân gã rất cường đại, vượt xa Vương Tọa cửu phẩm!

Phượng Vô Ưu kịch liệt biến sắc nói.

- Còn nữ nhân kia, nữ nhân kia… hình như là… người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm trong truyền thuyết!

Lâm Giai cũng biến sắc, giọng nói cũng đã lắp bắp.

- Trời ạ! Người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm là cao thủ vượt qua Hoàng cấp, rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với hạng người gì chứ!

Trên mặt mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng.

- Không đúng, dựa theo Hoàng đạo minh ước, linh thú ngoài Hoàng cấp không được tùy tiện ra tay, chúng ta lập tức thoát đi, nhất định phải đem mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay đưa về.

Phượng Vô Ưu kịp phản ứng, dù trong lòng sợ hãi gần chết nhưng thời khắc tối hậu phải giữ cái đầu thanh minh.

- Đi!

Lâm Giai cũng hét lớn một tiếng, hơn một trăm bốn mươi cao thủ tiên thiên lập tức lao về bốn phía thoát đi. Tất cả mọi người đều biết, cùng nhau chạy trốn là hành vi tìm chết.

- Hừ, hiện tại còn muốn chạy, chạy được sao?

Đế Thí Thiên lộ ra nụ cười khát máu.

Một tiếng thú rống vang lên, xung quanh Hắc Thủy Tùng Lâm đều vang lên từng tiếng rống liên tiếp, tiếng gầm thật lớn chấn động quanh quẩn, cũng chấn nát mộng tưởng chạy trốn của mọi người.

- Còn có một tên, thật có ý tứ, vậy mà thoát nhanh như vậy!

Trên mặt Đế Thí Thiên lộ ra chút tươi cười, truyền đạt mệnh lệnh cho Hạc Vương, Hạc VƯơng liền xông thẳng lên trời, hóa thành một tia chớp bay ra bên ngoài rừng rậm.

Một tiếng tru dài, một đôi cánh màu trắng xẹt qua không trung mà ra, phía dưới rừng núi truyền ra tiếng sắt thép va chạm, tiếp theo là tiếng mặt đất nổ mạnh kịch liệt vang lên.

- Tên nhân loại này có chút bản sự, hơn nữa thanh thiết thương trong tay cũng không phải vật phàm, nói không chừng còn là một linh bảo chính phẩm đó!

Hạc Vương rốt cục sinh ra hứng thú, thân hình khổng lồ lao xuống, xuất hiện trên rừng rậm.

- Nghiệt súc, đừng tưởng hình thể khổng lồ là có thể đối phó với bản tướng! Chết đi!

Mặt đất phía dưới đã xuất hiện một cái hố to, cây cối xung quanh đều nổ thành bột mịn, một tráng hán trung niên với một thân hoàng kim tỏa giáp nhô cao mà đứng. Sau lưng la một đôi cánh màu vàng nhẹ nhàng vỗ, không biết là chân khí chiến giáp ngưng kết thành hay là linh khí phi hành.

- Lý Lân, ngươi thối lui một bước!

Hạc Vương trầm giọng nói, Lý Lân nghe thấy trong giọng điệu mang theo một tia ngưng trọng, hắn không chút do dự gật đầu. Sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đen, mang hắn bay lên.

Lần trước, lúc Quách Uy đại náo Hắc Thủy Tùng Lâm, đánh chết một lão già Vương Tọa bát phẩm muốn chiếm tiện nghi, Lý Lân từ trong thi thể lão lấy được kiện linh khí phi hành này. Tuy đã bị linh bảo Xuyên Vân THương trong tay Quách Uy phá hư, nhưng cũng không tổn thương căn bản, trải qua thời gian này nuôi dưỡng thì đã gần như hoàn toàn khôi phục. Về phần phi hành, Lý Lân giống như là một đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, tuy rằng đôi cánh đập mạnh như quạt hương bồ nhưng hắn bay không chút ổn định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.