Chương trước
Chương sau
Đây là Kim Lợi trưởng giáo Kim Mã đường? Sao lại trông như thế này chứ?

Một người tuổi trung niên vẻ mặt thất vọng cất tiếng hỏi.

Khi những lời này vừa được thốt ra thì sắc mặt mọi người đêu biến đổi ghê gớm, lập tức tất cả đều nâng cao tinh thần cảnh giác, mọi cặp mắt đều nhìn về phía người trung niên thần bí kia cẩn thận đề phòng.

- To gan, ngươi là loại người nào mà dám sỉ nhục tiên phụ.

Kim Vũ Phong cất tiếng hét to nhưng thân người gã lại không vọt lên phía trước, ngược lại lại lui về phía sau đám người, sáu cái đầu tóc trắng xóa của sáu lão già kia đều vươn cả lên, mười hai đôi mắt phẫn nộ nhìn người trung niên kia chằm chằm.

- Không nên kích động, không nên kích động, bản tọa cũng chỉ là không cẩn thận lời nói mà thôi. A! Mà cũng là không thể trách được. Quách Uy muốn đánh chết người, người có bộ dạng xấu cũng không phải là sai lầm, nhưng người xấu lại làm cho người khác phải xấu hổ thì đó mới chính là sai lầm. Bản tọa hiện tại chỉ là xem như lý giải ý nghĩ của Quách Uy, diện mạo như vậy cho dù là bản tọa nhìn thấy thì cũng muốn lập tức đánh chết, mẹ nó, làm ảnh hưởng đến cả bộ mặt của vương thành rồi.

Gã trung niên kia rung đùi đắc ý chỉ vào thi thể của Kim Lợi mà nói. Nói thực ra thì Kim Lợi cũng không phải là xấu, cái chính là, so với những tuấn nam mỹ nữ đang dọc ngang đi lại trên đại lục Thương Long này thì không đạt được tiêu chuẩn bình thường, như lời người đàn ông trung niên này đã nói, làm ảnh hưởng đến trình độ bộ mặt của vương thành.

Đám cao thủ Kim Mã đường bực tức đến hộc máu.

- Xông lên, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết nó đi.

Lúc này, Kim Vũ Phong đã xác định được nhóm người bị mình chơi xỏ, trước mắt, những người này cũng không phải là bạn củ của phụ thân mà là thuần túy đến tìm phiền toái, về phần thân phận của đối phương thì Kim Vũ Phong cũng đoán qua gã liền lập tức tập trung ánh mắt vào mấy nhà có thế lực. Lý gia tuy rằng thần bí nhưng hiện tại thì đang phải phòng bị Thần Lang giáo chèn ép, mặc dù là có chiến lực cao thì cũng không thể phái ra đối phó với đồng minh tiềm tàng của Kim Mã đường. Còn về phần Phượng Hoàng cốc, lão Phượng Vô Lương kia tuy rằng vô sỉ nhưng cơ hội thay đổi quan niệm thì vẫn còn. Kim Mã đường mặc dù là rắn mất đầu thì cũng là thể lực hùng cứ một phương, bất luận là kẻ nào thì cũng không thể xem nhẹ. Ở nơi nào có thể phái ra người để làm loại chuyện này, về phần Đại Diễn tông, bọn họ chỉ cần tránh không phải điều động lực lượng của tổng bộ tông môn là được. Bằng vào phân bộ của thành Hắc Thủy Vương thì căn bản cũng khôg có cao thủ loại này, nếu không thì Đại Diễn tông cũng sẽ không thể xếp tới hạng thứ tư. Nghĩ đi nghĩ lại thì có thực lực nhất vả có thủ đoạn nhất cũng chỉ có Thần Lang giáo, không thể có người khác.

- Các hạ là người nào của Thần Lang giáo? Chẳng lẽ các người phải cùng với Kim Mã đường chúng ta không chết không thôi hay sao?

Kim Vũ Phong lớn tiếng hét lên, người trung niên đối diện đang chuẩn bị ra tay thần sắc có một chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó y lại khôi phục bình thường nói:

- Thần Lang giáo thì là cái thá gì? Bản tọa há lại có thể để cho bọn họ sai khiến.

Mặc dù là người đàn ông trung niên này đã lên tiếng phản đối, nhưng ánh mắt cứng ngắc ngay trước đó của gã đã bị Kim Vũ Phong thu vào trong đáy mắt điều đó đã làm vững chắc hơn suy đoán của mình.

- Sáu vị trưởng lão, đối phương là bọn cẩu tặc Thần Lang giáo, lần này đến đây tất nhiên là muốn hủy diệt tất cả lực lượng của Kim Mã đường chúng ta, hơn nữa địch nhân không phải chỉ có một tên này, chúng ta phải nhanh chóng tốc chiến tốc thắng giải quyết gã.

Kim Vũ Phong trầm giọng nói.

- Xin đại lý chưởng giáo cứ yên tâm, mấy lão già chúng ta mặc dù có chết thì cũng quyết kéo đối phương chôn cùng.

Một lão già cửu phẩm Vương Tọa cầm đầu trầm giọng nói.

- Kéo bản tọa chôn cùng ư? Thật sự là chê cười! Hãy xem đao.

Gã đàn ông trung niên kia điên cuồng cười, trong tay gã xuất hiện một thanh tàn đao, trên đó sơn một nước sơn đen như mực tản ra từng trận hơi thở tà dị, hơi thở của binh khí màu đen và hơi thở thần thánh trên thân người màu vàng của người đàn ông trung niên kia không hợp nhau. Người này đúng là Đế Thí Thiên, Đế Thí Thiên đã chọn lựa phương thức quang minh chính đại để lẻn vảo.

- Chả trách cô nương Ngao Vô Tình kia đã nói với bản vương cái hỗn tạp ở bên trong thần thánh, thì ra đó là bản chất tà ác đứng đầu.

Trên khóe miệng của Đế Thí Thiên lộ ra một chút biểu thị kỳ lạ dị thường, từ khi gã đi theo Lý Lân làm sao có được một khắc ma đao này, vì vậy gã liền xác định, trong cơ thể của mình tà ác tuy rằng nhỏ yếu nhưng so với tội ác này thì ma đao còn muốn hắc ám tà ác hơn nhiều, qua nhiểu lần thảo luận cùng Lý Lân, Lý Lân cho rằng Đế Thí Thiên chính là kế thừa ác tính trong tính cách của bọn họ, chỉ có điều là mang theo áo khoác thần thánh mà thôi, Lý Lân đã từng quá lo lắng nhưng mà Đế Thí Thiên lại không thèm để ý đến một chút nào. Tà ác thì thế nào? trong nội tâm tà ác cũng chưa nhất đính sẽ làm chuyện xấu, huống chi Lý Lân lúc này đây đang còn vì thiên hạ muôn dân cứu thế chủ, sinh tử của thế nhân tuy rẳng gã không được thờ ơ, nhưng cũng không thể để có quá lớn phân lượng ở trong lòng. Kiếp trước trải qua huyết thiết khiến cho nội tâm của gã quá xa so với tưởng tượng của mọi người, hơn nữa nó lại còn quá băng hàn nghiêm khắc.

- Hôm nay lại còn có máu tươi của huynh đệ Kim Mã đường tế điện Ma vương Đế Thí Thiên quật khởi.

Đế Thí Thiên cay nghiệt cười nói, trông bộ dạng tuy rằng giống nhau, nhưng giờ phút này thần vận của gã cùng với Lý Lân là hoàn toàn trống đánh xuôi kèn thổi ngược, Lý Lân không biết gã đối với Đế Thí Thiên nhận được bao nhiêu cường hãn Ma vương.

Phốc xuy phốc xuy!

Cảnh tượng mà trong tưởng tượng của mọi người, máu tươi văng vãi khắp nơi cũng không thấy xuất hiện, sáu vị siêu cấp Kim Mã đường vừa mới động thì đầu đã bị ma đao gọt sạch, một thân tinh khi võ đạo trong nhày mắt đã bị ma đao cắn nuốt.

- Ngươi, ngươi là ma? Ma quỷ!

Sắc mặt của Kim Vũ Phong điên cuồng biến đổi, chém giết cửu phẩm Vương Tọa mà chẳng khác gì thái rau bổ dưa, sức chiến đấu mà Đế Thí Thiên biểu hiện ra đã không còn là cao thủ Vương Tọa mà hoàn toàn là một cái trình tự, mặc dù gã không có điều động thần lực mà chỉ bằng lực lượng cơ thể mà hành động, nhưng tốc độ cùng lực lượng kia cũng đủ để ngay lập tực giết chết cửu phẩm Vương Tọa.

- Bản tọa không phải là đã nói cho ngươi biết rồi sao, bản tọa không phải là ma quỷ mà là Ma vương.

Đế Thí Thiên lại điên cuồng cười lên một tiếng, thân người nhanh như một tia chớp xuất hiện ngay trước mặt Kim Vũ Phong.

Kim Vũ Phong cũng không lui lại mà đột nhiên tiến lên, gã tránh đi ngọn ma đao rồi cả người gắt gao ôm chặt lấy Đế Thí Thiên, hành động đột ngột này của gã rõ ràng là đã làm cho Đế Thí Thiên sửng sốt, đồng thời cũng khiến cho động tác của Đế Thí Thiên bị ngăn trở.

- Dương nhi, chạy mau.

Đang sợ hãi, Kim Dương choáng váng nghe tiếng gọi của Kim Vũ Phong, trong nháy mắt tay chân luống cuống hướng ra phía ngoài chạy trốn.

- Ngươi cho là ngươi làm như vậy rồi bỏ chạy được sao?

Trên mặt Đế Thí Thiên lộ ra một vẻ cực kỳ khinh thường.

- Ngươi coi thường Kim Mã đường chúng ta mấy trăm năm thế lực truyền thừa lại không có được vài phần thủ đoạn bảo mệnh hay sao? Hiện tại ta đã chết đến nơi, ta chỉ muốn biết, rốt cục ngươi là loại người nào? Tại sao ngươi lại muốn tiêu diệt hết Kim Mã đường chúng ta.

Kim Vũ Phong buông hai tay ra tỏ ra vô lực nói.

- Ha ha! Ngươi thật ra cũng rất nhạy bén, nhưng mà bản tọa sẽ khôngnói cho ngươi biết đâu, ngươi hãy mang theo điều nghi vấn này xuống địa ngục.

Đế Thí Thiên ham thích cười nói, rồi không một chút do dự, một đao chém ra cái đầu Kim Vũ Phong mang theo tuyệt vọng bay lên cao.

- Muốn dùng ngôn ngữ để mê hoặc bản vương, để sau đó tự bạo, thật sự là một ý tưởng ngu xuẩn.

Đế Thí Thiên khinh thường đá văng ra cái thân thể của Kim Vũ Phong đã bị hấp thành thây khô, sau đó vẫy tay thu hồi chỉ giới không gian cùng với mọi người trong thính đường, thần sắc bình tĩnh tiêu sái đi ra khỏi phòng, giống như là vừa rồi không phải gã vừa tiêu diệt một thế lực cao tầng mà chỉ là vừa nghiền chết mấy con kiến.

Một lát sau, trong toàn bộ Kim Mã đường vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Sau nửa canh giờ, một thân hình mặc trang phục võ sĩ màu vàng, Đế Thí Thiên vẻ mặt sáng sủa hồng hào ngẩng đầu đi ra khỏi Kim Mã đường, ma đao ra tay, ngay cả đến máu tươi cũng biết đường bắn tung tóe, thân người Đế Thí Thiên tự nhiên lại càng không có khả năng dính máu.

- Không hổ là một thế lực lớn, trong cấm địa tông môn quả nhiên cất giấu một cái lão bất tử.

Cả người Đế Thí Thiên giống như trộm tinh một con mèo con, lần này thì gã thật sự phát tài, chẳng những nhận được số lượng không gian giới chỉ kinh người mà ma đao còn cắn nuốt toàn bộ tinh khí huyết nhục của tất cả mọi người trong Kim Mã đường, mấy ngàn cao thủ, võ đạo tinh khí là biết bao nhiêu, cho dù là hiện tại Đế Thí Thiên cũng không thể nào luyện hóa được trong một thời gian ngắn, Cái trọng yếu nhất là Đế Thí Thiên đã sờ được đến cấm địa của Kim Mã đường, đã phát hiện ra một cao thủ Hoàng cấp đang bế tử quan. Đó là từ thời La Tư hoàng triều, Kim Mã hoàng triều đường sai phái tới một cao thủ hoàng cấp cung phụng, chính là cái này, mấy trăm năm trước, bế tử quan muốn đột phá cảnh giới Hoàng cấp tam phẩm, kết quả hình như đã ra ngoài ý muốn, cả người lâm vào trạng thái hoạt tử nhân, khi Đế Thí Thiên phát hiện ra biển tinh khí võ đạo mênh mông đang dưỡng dục lão ta thì cả người có cảm giác như một cái bánh tạp trúng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.