Thu Thôn Thiên Hồ Lô vào trong không gian Lục Mang Tinh, cánh cửa lớn ngay trung ương chấn động càng thêm kịch liệt. Đồng thời, tiếng xiềng xích ào ào kéo kia càng ngày càng lớn, giống như có một mãnh thú tuyệt thế ra sức giãy dụa, muốn theo đó mà thoát ra.
- Cánh cửa cực lớn này rốt cuộc có cái gì? Chẳng lẽ bên trong nhốt một tồn tại khủng bố?
Có thể trấn áp Ma hoàng cấp Võ thần một cách dễ dàng, Lý Lân có lý do tin tưởng, nếu trong Lục Mang Tinh có trấn áp một sinh linh còn sống thì đó là một tồn tại khủng bố dị thường.
Ông…!
Theo Thôn Thiên Hồ Lô tiến vào, dòng khí xám trong không gian Lục Mang Tinh bắt đầu kịch liệt cuộn trào thành dòng xoáy rồi bao trùm cả Thôn Thiên Hồ Lô. Ngay sau đó, Thôn Thiên Hồ Lô vốn ảm đạm không chút ánh sáng đã có phản ứng, phía trên bề mặt phát ra tia sáng nhàn nhạt, còn có cảm xúc vui sướng nhẹ nhàng truyền ra.
- Thần của linh bảo?
Lý Lân chấn động, nguyên bản hắn còn cho rằng thần trong Thôn Thiên Hồ Lô đã hoàn toàn tiêu tán rồi, lại không nghĩ tới, thần trong Thôn Thiên Hồ Lô lại yếu ớt tới mức người ta không thể phát hiện, nhưng cũng không mai một sạch sẽ. Hiện tại, khi hấp thu sương mù màu xám, Thôn Thiên Hồ Lô giống như chiếm được thứ đại bổ, thần bên trong cũng bắt đầu sống lại.
- Chẳng lẽ năng lượng màu xám không những chỉ thôi thúc linh dược mà còn có thể chữa trị thần của tiên thiên linh bảo?
Lý Lân thầm đoán tác dụng của năng lượng màu xám không thể hấp thu này. Trước mắt, hai tính năng mà sương mù màu xám này biểu hiện ra cũng đã cực kỳ nghịch thiên. Chỉ là mảnh không gian này cũng không hoàn toàn chịu sự khống chế của Lý Lân, nếu không có Lục Mang Tinh tán thành thì căn bản không thể bỏ được gì vào trong đó, chớ nói chi là lợi dụng sương mù để nuôi trồng linh dược. Điều này làm cho Lý Lân cực kỳ buồn bực, trong một khoảng thời gian này, hắn đã nghiên cứu thử bỏ vào những vật khác. Lý Lân tin tưởng, không gian trong Lục Mang Tinh không có khả năng như không gian giới chỉ, không thể chứa được vật sống.
Lần nữa phòng thần thức thâm nhập vào trong Thôn Thiên Hồ Lô, lần này, bên trong không còn ảm đạm mà tản ra ánh sáng nhàn nhạt như tinh thần (ngôi sao). Ở bên trong hồ lô có một sợi lnih quang mỏng mảnh đang run nhè nhẹ, Lý Lân điều động thần thức tra xét, nhưng linh quang dường như rất nhát gan, ý thức của Lý Lân vừa chạm vào thì nó lập tức bỏ chạy.
- Ồ!?
Lý Lân kinh ngạc nhưng cũng không buông tha, hắn phải làm rõ lai lịch của Thôn Thiên Hồ Lô này. Hơn nữa, Lý Lân cũng muốn thông qua hồ lô mà tra xét tác dụng của sáu cánh cửa lớn trong không gian Lục Mang Tinh.
Dù có sương mù màu xám tương trợ nhưng linh tính của Thôn Thiên Hồ Lô vẫn còn quá yếu. Hơn nữa, thần thức của Lý Lân đã trải qua Lục Mang Tinh tôi luyện, đã vượt xa võ giả Tiên Thiên sơ cấp bình thường. Vì vậy, sợi linh tính này cuối cùng cũng bị thần thức Lý Lân bắt được. Khí ý thức của Lý Lân vừa tiến vào, trong nháy mắt, cả người hắn cứng đờ, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ chấn động.
Một mảnh tinh không ảm đạm vô ngần hiện ra trong thức hải Lý Lân, khí tức tĩnh mịch hoang vắng tràn ngập tinh không. Giống như nơi này không phải là tinh không mà là một nơi ẩn dấu không có sinh cơ. Ánh sáng tinh thần xa xa thoạt nhìn cực kỳ xa xôi ảm đạm, giống như khoảng cách vô cùng xa. Lý Lân nhìn về bốn phía, trừ tinh thần cùng hư không thì không còn thứ gì. Không đợi Lý Lân kịp phản ứng, một tiếng gầm rú vang lên trong lòng, một luồng tin tức mạnh mẽ truyền vào trái tím Lý Lân. Đó là một hình ảnh không trọn vẹn, trong hình ảnh này là một nam nhân được bao phủ trong một chiến giáp màu vàng, đỉnh đầu treo một cái hồ lô màu vàng nhạt, miệng hồ lô mở rộng, nháy mắt đã cắn nuốt một vùng hư không. Đồng thời, hỗn độn chi khí cuộn trào mà căn nuốt luyện hóa một đám tồn tại khủng bố như ma như thần. Cuối cùng, lộ ra một bàn tay to màu đen, tuy bộ dạng giống như bàn tay nhưng trên bề mặt tràn ngập từng phiến vảy, nhìn thế nào cũng giống như là một lợi trảo mang đầy sát khí. Tồn tại vô thượng đẩy lấy hồ lô mà hóa thân vạn trượng, lợi dụng hồ lồ mà cắn nuốt cự trảo kia, phía trên hồ lồ phóng ra ánh sáng chấn động khắp tinh không. Tiếp theo là vô số quái vậy bốn chân sáu tay, trên thân mọc đầy vảy lao tới, bao phủ lấy cao thủ cầm hồ lô này. Đại chiến cực kỳ thảm thiết, dù là chỉ mấy hình ảnh không trọn vẹn nhưng ánh sao đầy trời cùng với chân tay cụt còn sót lại tràn ngập máu tươi tạo thành một cảnh tượng khủng bố như địa ngục. Tồn tại vô thượng dũng mãnh chiến đấu tạo thành hậu quả khủng khiếp, vương giả bộ tộc quái vật xuất hiện, song phương bạo phát đại chiến thảm khốc. Tồn tại vô thượng cầm hồ lô kia chiến bại, nửa người trên bị vỡ nát. Hồ lô cũng bị đánh xuyên thủng, linh tính mất hết, theo tồn tại vô thượng mà vùi thây trong một khối bị phong ấn.
Lý Lân mở to mắt, tâm từ còn chưa khôi phục lại từ trong rung động.
- Vậy mà Thôn Thiên Hồ Lô lại có lai lịch như thế. Quái vật bốn chân sáu tay kia là cái gì? Là chủng tộc của đại lục Thương Long vẫn chưa lộ diện hay là kẻ từ thế giới khác xâm nhập vào?
Đối với lịch sử của đại lục Thương Long, Lý Lân cũng không hiểu biết bao nhiêu, đương nhiên hắn cũng không biết quái vật tràn ngập trời đất kia là thứ gì. Nhưng tiềm thức nói cho hắn biết, quái vật khủng bố này, rất có khả năng là không bị mai một hoàn toàn trong lịch sử.
- Bịch bịch…
Tiếng bước chân truyền lại, các thế lực trầm ngâm một lúc rồi đều bắt đầu rời Thiên Uyên Các, quảng trường bên ngoài Thiên Uyên Các truyền tới từng tiếng hò hét phẫn nộ.
Lý Lân trầm mặt, cũng không nghiên cứu Thôn Thiên Hồ Lô, hắn nhanh chóng vọt về phía cửa Thiên Uyên Các.
Trên quảng trường ngoài Thiên Uyên Các, một nhóm lớn người tạo thành thế giằng co với bốn đại thế lực.
- Có chuyện gì vậy?
Lý Lân cẩn thận đánh giá thế cục, sớm nghĩ tới bốn đại thế lực sẽ động thủ, nhưng hắn lại không nghĩ tới bọn chúng lại trực tiếp bá đạo như thế. Vậy mà bao vây tất cả người tham gia đấu giá hội, chẳng lẽ bọn chúng tự tin có thể một lưới bắt hết nhóm cao thủ tới tham gia đấu giá hội sao?
- Dư chưởng giáo, Kim chưởng giáo, bốn thế lực lớn các ngươi có ý gì? Vì sao vây khốn chúng ta ở đây?
Một lão già thấp bé, có vẻ mặt hiền lành mở miệng nói.
- Trần gia chủ! Bản tọa cũng không phải đối phó các ngươi, các ngươi có thể tạm thời lùi sang một bên. Bằng hữu trong phòng chữ Thiên số năm cùng số sáu cũng nên hiện thân đi. Bản tọa liên hợp với Kim Mã Đường, Phượng Hoàng Cốc cùng với Đại Diễn Tông, chúng ta chỉ muốn hai kiện linh bảo Liệt Thiên Cung cùng Tam Sơn Ấn. Giao ra hai đại linh bảo, bản tọa có thể bỏ qua cho ác ngươi!
Dư Thương Hải trầm giọng nói, một đôi mắt hổ đánh giá mọi người, tìm kiếm người có khả năng là chủ nhân của phòng chữ Thiên số năm cùng số sáu. Trong nhóm người này có không ít là cao thủ tán tu, Dư Thương Hải không có khả năng biết hết được. Huống chi, có rất nhiều người cải trang giả dạng, Dư Thương Hải càng không nhận ra.
Mọi người đều xôn xao một mảnh, trách không được khi đấu giá Tam Sơn Ấn thì bốn đại thế lực không ra giá. Thì ra bọn chúng đã sớm hạ quyết tâm dùng thực lực mạnh mẽ mà cướp đoạt. Như vậy chẳng những tiết kiệm được một khoản tinh thạch mà còn có thể lấy được hai kiện linh bảo thượng phẩm chân chính. Đây chính là mê hoặc mà bốn đại thế lực không cách nào cự tuyệt.
Trần gia chủ còn muốn nói gì, nhưng nhìn thần sắc của chưởng giáo bốn đại thế lực cùng với thế cục khẩn trương xung quanh, lão sáng suốt lựa chọn trầm mặc, chậm rãi lui vào trong nhóm người. Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, tuy Trần gia không phải là gia tộc đứng đầu trong Hắc Thủy vương thành, nhưng cũng được Thiên Cơ Môn công bố là một trong ba mươi sáu thế lực, tất nhiên lão cũng hiểu được cách bo bo giữ mình, truyền thừa mấy trăm năm không thể vì xúc động nhất thời mà chôn vùi.
- Mặt khác, bằng hữu trong phòng chữ Địa số ba mươi sáu cũng ở lại đi! Bản tọa cũng rất có hứng thú đối với Thôn Thiên Hồ Lô.
Dư Thương Hải đưa mắt nhìn một vòng, một đôimắt vừa lướt tới người Lý Lân vừa bước ra.
- Con mẹ mày, bốn đại thế lực không biết xấu hổ, vậy mà trắng trợn cướp đoạt!
Lý Lân thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng không rời khỏi Thiên Uyên Các, chỉ lẳng lặng nhìn bốn thế lực lớn hành động. Hắn còn có còn bài Lục Mang Tinh chưa lật, nơi này có kẻ nào chân chính vây được hắn.
- Bốn đại thế lực quả nhiên kiêu ngạo, ngay cả đồ của bản tọa cũng dám đoạt!
Một giọng nói lạnh như băng truyền ra, một người trung niên có tướng mạo bình thường, dáng người cực cao bước ra từ trong đám người. Khí tức trên người gã rất lạnh lẽo, đây không đơn giản là khí chất mà còn là đặc điểm của công pháp. Đó là một cao thủ tu luyện công pháp tính băng, một cao thủ mà ngay cả Dư Thương Hải cũng không dám coi thường.
- Đạo hữu là ai? Vì sao lại xuất hiện tại Hắc Thủy vương thành?
Mình không nhìn thấu thực lực của trung niên này làm cho Dư Thương Hải đánh thót một cái, ngữ khí cũng trở nên khách khí rất nhiều.
- Bản tọa du lịch tới Hắc Thủy vương thành, nghe nói có đấu giá hội liền tới tham gia! Về phần Tam Sơn Ấn thì bản tọa cũng khá vừa ý. Thế nào, tài lực bốn đại thế gia các ngươi không đủ liền muốn làm mua bán không vốn này sao?
Người trung niên không chút kiêng kỵ mà giễu cợt.
Trong lòng Dư Thương Hải giận dữ nhưng lão không lập tức trở mặt mà chỉ cẩn thận đánh giá ngươi trung niên này, muốn phán đoán ra thân phận của người này. Khi lão nhìn thấy ngọc bội bên hông cùng với bàn tay thiếu một ngón thì sắc mặt liền biến đổi.
- Ngươi là phó viện trưởng của học viện Thần Ma, Hàn Băng Tàn Thủ - Quách Uy! Điều này sao có thể, sao ngươi có thể ở chỗ này?!
Dư Thương Hải hô lớn, những người khác đều kịch liệt biến sắc, không nghĩ tới cái tên lạnh băng này là một thành viên của siêu cấp thế lực trên đại lục – học viện Thần Ma! Viện trưởng của học viện Thần Ma chỉ có một người nhưng lại có rất nhiều phó viện trưởng. Hơn nữa, phần lớn trong đó đều là hư chức. Hàn Băng Tàn Thủ này chính là một người trong đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]