Chương trước
Chương sau
Đế Thí Thiên muốn làm gì hắn tất nhiên hiểu rõ, nếu quả thật có thể nắm được Ngao Vô Tình tất nhiên là chuyện tốt, dù sao thực lực Hoàng cấp của nàng ta cũng rất hấp dẫn. Nhưng điều này cũng khiến cho Lý Lân thấy được tà niệm trong đầu Đế Thí Thiên. Đó là bản tính của Long tộc, nếu không khống chế thêm, làm không tốt thì sau này thật sự sẽ có một đám hậu duệ huyết mạch đi theo sau mông gọi tổ tông. Ngẫm lại Long huyết nhất mạch vì sao sau khi Thần Long, Cự Long chân chính rời đi còn có thực lực như vậy, tự mình thành một vùng. Còn hậu duệ thần thú khác lại yếu hơn, đây quả là hậu quả do sự bạc phận của Long tộc. Khi số lượng hậu duệ huyết mạch đạt tới một trình độ nhất định, cho dù chủ thể biến mất, huyết mạch cũng sẽ không bị đứt đoạn.

- Ha ha! Bản vương cũng không phải dã thú đói bụng ăn quàng, Ngao Vô Tình kia mặc dù thoạt nhìn không tồi, nhưng cả ngày bao bọc bởi lớp khói trắng, không ai thấy rõ dung mạo. Làm không tốt còn là một nữ nhân vô cùng xấu xí! Nếu quả thật là xú nữ, cho dù nàng để bản vương ở trên, bản vương cũng không có nổi hứng thú.

Đế Thí Thiên khoát tay, vẻ mặt ngươi đã xem thường ta.

- Như thế thì tốt. Chuyện Ngao Kim thì ngươi đã nhọc lòng rồi. Còn về Bạo long vương mặt đất Ngạo Thiên, nếu không mang theo y ra ngoài, vậy giao cho ngươi dạy dỗ! Dù sao huyết mạch của ngươi và ta cũng giống nhau, ngươi cũng có thể sử dụng huyết khế với Ngạo Thiên.

Nói xong, Lý Lân mang những tin tức có liên quan đến huyết khế trong Thú Đạo Thiên Thư truyền lại cho Đế Thí Thiên.

- Không ngờ bản tôn còn có thủ đoạn này, có huyết khế này, bản vương càng nắm chắc khả năng đối phó với những kẻ không phục tùng rồi.

Đế Thí Thiên giống như nhận lấy chí bảo.

- Thứ này vẫn phải dùng cẩn thận, chớ quên phía sau Hắc Thủy Tùng Lâm còn có sự tồn tại của đất cổ, nếu chuyện huyết khế bị tiết lộ, cho dù ngươi còn lại Thánh Long vương đương thời, e rằng linh thú cao giới trong đất cổ cũng không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của ngươi.

Lý Lân nói.

- Yên tâm đi, một chút chuyện này bản vương vẫn có chừng mực.

Đế Thí Thiên gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không thèm để tâm.

Bên trong sơn cốc nhỏ mà Vương nữ Ngao Vô Tình ở, Đế Thí Thiên vui vẻ bước vào.

- Thánh Long Vương đại nhân tới đây làm gì?

Vừa mới bước vào, một giọng nói trong trẻo nhưng không kéo phần lạnh lùng từ bên trong cung điện bên cạnh một cái hồ nhỏ truyền tới.

- Chỉ là rảnh rỗi, cho nên tới tìm ngươi tâm sự mà thôi.

Nét tươi cười trên khuôn mặt Đế Thí Thiên không thay đổi. Đối với nhưng bảo thạch để tùy ý ven hồ nhỏ, hắn coi như không thấy. Tuy hắn có một thân huyết mạch thuần khiết của cự long thần thánh, nhưng hắn nguyên bản vẫn là nhân loại, mà Lý Lân còn cố ý nhắc nhở, cho nên Đế Thí Thiên cũng ép sự ảnh hưởng của linh hồn huyết mạch xuống, nhờ đó hắn không có giống với đám long tộc khác, luôn phát cuồng với những thứ trong suốt như này.

Trong tiểu điện im lặng một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, Vương nữ mặc cung trang màu xanh lặng lẽ đi ra ngoài.

- Thánh Long Vương đại nhân có việc thì có thể triệu tập thuộc hạ tới, cần gì phải tự mình đi tới chứ? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Nữ vương che ở cửa, cũng không có ý cho Đế Thí Thiên đi vào.

- Đừng nói như thế chứ! Nếu như không phải có sự trợ giúp của ngươi thì ngôi vị Thánh Long Vương này bản vương cũng khó có thể ngồi lên được. Hơn nữa bản vương là người lãnh đạo của Hắc Thủy Tùng Lâm, ngươi lại là Thủ hộ giả của Hắc Thủy Tùng Lâm, chúng ta càng nên đồng tâm hiệp lực để khiến cho nhất mạch Hắc Thủy Tùng Lâm cùng đi tới huy hoàng, chẳng lẽ không nên sao?

Đế Thí Thiên đi tới từng bước một, không vì Vương nữ ngăn cản mà dừng lại.

- Thánh Long Vương! Ngươi…

Vương nữ nhướng mày, muốn lên tiếng ngăn cản. Nhưng đáng tiếc, nàng còn chưa kịp dứt lời thì Đế Thí Thiên đã vượt qua cánh cửa tiểu điện của nàng.

- Ha ha! Quả nhiên là động phủ nhất phái thần tiên.

Đế Thí Thiên vừa đi vừa cảm thán, như không có cố kỵ gì với ánh mắt muốn giết người kia của Vương nữ. Tòa tiểu điện này tuy không có rộng lớn như vùng đất dưới chân Bạch Cước sơn, nhưng nhìn qua thì rất tinh xảo. Bên trong đều có rất nhiều khối trong suốt, cấp bậc xem ra còn cao hơn mấy thứ ở ven hồ. Phía sau đám bảo thạch có một cánh cửa màu xanh, chắc là khuê phòng của long nữ. Tiểu điện này càng nhìn càng giống như là khuê phòng của nữ tử nhân loại, chứ không hề giống như huyệt động của một con rồng.

- Thánh Long Vương xin tự trọng, ta mặc dù là thuộc hạ của ngươi, nhưng nơi này dù sao cũng là khuê phòng, cấm địa của nữ tử, ngươi là nam tử sao lại có thể cứ như thế mà bước vào chứ?

Vương nữ bất chấp mọi thứ, bước chân liên tục, thoáng cái chắn trước mặt Đế Thí Thiên.

- Ngươi làm cái gì vậy? Bản vương chỉ là muốn vào xem mà thôi, muốn giao lưu nhiều hơn chút mà, đừng có nhìn ta như là kẻ thù sinh tử của nhau như thế.

Đế Thí Thiên vội vàng dừng bước, thấy kinh mạch nơi cần cổ nõn nà của Vương nữ đang giật giật, Đế Thí Thiên cũng biết bản thân không thể tiến thêm vào nữa, nếu không ai sẽ đảm bảo được nữ nhân này sẽ thực sự không phát cuồng đâu.

- Long Vương đại nhân, xin hãy tự trọng, có chuyện thì chúng ta ra ngoài mà nói.

Trên mặt Vương nữ có một tầng sương trắng bao phủ, nhưng mà Lý Lân cũng biết nàng hiện tại đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, chỉ hận không thể một đạp đá bay mình ra ngoài mà thôi.

Phịch, Đế Thí Thiên đặt mông ngồi xuống mặt đất, thể hiện sự vô lại của mình:

- Không cần đâu, chúng ta cứ nói chuyện ở đây đi! Bản vương lần này tới nơi đây, chính là muốn nói chuyện với ngươi về vấn đề truyền thừa của lịch đại Thánh Long Vương.

Vương nữ đang nóng trong người nghe thấy những lời này, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Làm sao mà ngươi biết?

Đế Thí Thiên nghe thấy vậy, thần sắc vui mừng, đắc ý nói:

- Xem ra bản vương đoán đúng rồi, ta nói rồi, Hắc Thủy Tùng Lâm truyền thừa bao nhiêu năm thì làm sao lại không có lưu lại đồ tốt. Mấy thứ này có thể Ngạo Thiên, Ngao Kim không biết. Còn cái lão già Ngao Vô Ba đáng ghét kia lại cũng không giống như biết, cho nên chỉ còn một vị Thủ hộ giả là ngươi biết mà thôi. Vô Tình à, ta nói không sai chứ?

Vẻ mặt đắc ý của Đế Thí Thiên khiến cho Ngao Vô Tình biết mình bị lừa. Bị hắn làm lộ ra mấy bí mật khiến cho tâm tình phẫn nộ của nàng lại trỗi dậy, nàng vung tay lên, trong tiểu điện liền xuất hiện một bồ đoàn, khi nàng đang chuẩn bị ngồi lên thì, Đế Thí Thiên mau lẹ phóng tới, đặt mông ngồi lên. Cũng may động tác Vương nữ đủ nhanh, bằng không lần này nàng sẽ ngồi vào trong lòng hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

Ấn đường trên trán Vương nữ biến thành màu đen, trong giọng nói nhiều thêm một phần giận dữ.

- Người tới là khách mà, dù sao ngươi cũng không thể nào bắt ta ngồi dưới đất được. Mau nói cho bản vương về truyền thừa gì đó của lịch đại Thánh Long Vương đi, hiện tại đừng có so đo mấy cái chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Đế Thí Thiên khoát tay, tựa như không để ý gì tới thần sắc khó coi của Ngao Vô Tình vậy.

Đối với bộ dáng bại hoại của Đế Thí Thiên, Vương nữ cũng đành coi như bản thân mình xui xẻo, từ trong không gian lấy ra một cái bồ đoàn màu xanh khác, rồi khoanh chân ngồi xuống.

- Truyền thừa của lịch đại Thánh Long Vương ta đã giao cho ngươi rồi.

Vương nữ giọng không vui nói.

- Giao cho ta sao?

Lần này lại đến phiến Đế Thí Thiên kinh ngạc.

- Lúc nào, sao ta lại không biết?

- Truyền thừa ở bên trong thần thánh quyền trượng, về phần ngươi có đạt được hay không, thì phải xem vào lĩnh ngộ của Thánh Long Vương ngươi đó. Đây là lời mà phụ vương ta năm đó trước khi tiến vào Bạch Sơn thánh địa nói, giờ ta truyền lại cho ngươi.

Vương nữ trả lời.

- Còn có loại chuyện này sao?

Đế Thí Thiên kinh ngạc, vung tay một cái, thần thánh quyền trượng từ trong người bay ra, nhìn kim quan nhu hòa mà nó phát ra, không biết trong đó có thể có truyền thừa gì đây.

- Ngươi sẽ không gạt ta đấy chứ?

Đế Thí Thiên tỏ vẻ khó tin.

Vương nữ chết ngẹn, ánh mắt nhìn Đế Thí Thiên càng thêm một phần nguy hiểm.

- Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta đã đưa cho ngươi rồi. Thánh Long Vương đại nhân, hiện tại ngươi có nên đi hay chưa?

Vương nữ lên giọng đuổi khách, biểu hiện lần này của Đế Thí Thiên khiến cho nàng tức giận không thôi, nếu không phải vì một giọt huyết của Cự long thần thánh thì nàng đã sớm nổi bão lên rồi. Đế Thí Thiên tuy cũng là Hoàng cấp, nhưng nàng cảm giác được chiến lực thực sự của hắn, đây cũng là chuyện vì sao khi nàng đưa thần thánh quyền trượng cho hắn lại nói cho hắn biết chuyện thần thánh quyền trượng có thể bảo vệ thần hồn.

- Được rồi, được rồi! Ta tin là được, nhưng mà đối với chuyện truyền thừa của các Thánh Long Vương ngươi có tìm hiểu gì không? Có thể nói ra để chúng ta cùng nghiên cứu.

Đế Thí Thiên làm vẻ nghiêm túc nói.

- Không có, theo như thiết quy của tùng lâm, chỉ có Thánh Long Vương mới có thể luyện hóa được thần thánh quyền trượng, ta chỉ là Thủ hộ giả, sao có thể biết bên trong nó có gì. Long Vương địa nhân ở chỗ này của ta làm loạn còn không bằng quay về Thánh Long động mà nghiên cứu, đúng không?

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vương nữ lại vang lên. Đế Thí Thiên vào tiểu điện của nàng đã khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên rồi, tựa như chuyện riêng tư của bản thân lại bị người ta nhìn thấy, nếu không cũng không có liên tục giục hắn rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.