Chương trước
Chương sau
Trương Hạo hướng Ngụy Duyên nói.

- Tiểu Thiên sư mời nói!

Đối với lời Trương Hạo vừa nói, Ngụy Duyên cũng rất khó hiểu. Vì sao hắn lại cảm thấy hứng thú đối với Lý Lân như vậy. Xem lời nói vừa rồi, hắn cũng không phải là vì hóa giải mâu thuẫn với Lý Lân do thiên cơ bói toán tạo thành. Mặc dù trong lòng mê man, Ngụy Duyên cũng không dám chậm trễ. Thiên Cơ môn nổi danh thiên cơ bói toán tinh chuẩn, rất nhiều người vạn vàng khó cầu một câu chân ngôn.

- Hôm nay tốt nhất không được rời khỏi Tam hoàng tử!

Dứt lời Trương Hạo ôm quyền cáo từ. Thế nhưng không có giải thích một câu.

- Tiểu Ngưu Tị Tử này lải nhải, rất không thoải mái!

Trương Thiên Lôi ồm ồm nói.

- Đúng đấy, đúng đấy! Hắn đi rồi cũng tốt, nếu không hắn ở chỗ này một khắc cả người ta liền không thoải mái!

Mạnh Như Tùng cũng mở miệng nói.

- Ngu xuẩn! Thanh danh Thiên Cơ môn không phỉa là đến từ năng lực một cá nhân nào đó, mà là do thực lực vô số thiên cơ sư mấy trăm năm qua đạt được danh phận. Trương Hạo tuy không phải người ưa náo nhiệt nhưng là thiên phú dị bẩm. Ngụy huynh ngươi tốt nhất đem lời của hắn để ở trong lòng. Hôm nay sợ rằng thật sự có chuyện lớn muốn phát sinh!

Hồng y nữ tữ vẫn ngồi đoan chính đánh giá mọi người đột nhiên mở miệng nói. Diện mạo của nàng cực kỳ ngọt ngào, nhưng thanh âm có chút khàn khàn, thoạt nghe thực có chút không thoải mái. Nhưng cẩn thận nghe, trong đó có một chút từ tính khó tả dễ dàng làm người khác nghiện.

Nàng chậm rãi đứng dậy, trong lúc nhất thời, người ở chỗ này trừ bỏ mãng hán Trương Thiên Lôi này, những người khác đều cảm giác mình thấp đi một cái đầu. Không nghĩ đến hồng y nữ tử vẫn ngồi đoan trang lại có dáng người thật cao gầy, là người cao đứng thứ hai trong nhà này. Nếu dùng cách đo kiếp trước chỉ sợ hơn mét tám, nữ tử có thân cao như vậy dù là ở Thương Long đại lục cũng được xưng tụng là hạc trong bầy gà. Nàng mặc một thân quần áo màu đỏ bó sát người, đem dáng người bá đạo phát huy vô cùng triệt để. Hấp dẫn người khác nhất chính là đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp kia của nàng, Lý Lân chỉ nhìn thoáng qua cũng có chút không rời mắt ra được.

- Mạc Phi Linh, Đại tiểu thư Mạc gia, Cửu phẩm Võ Tông đỉnh, chỉ kém nửa bước nữa là có thể đột phá Tiên Thiên! Nàng vốn là người đột phá Tiên Thiên sớm nhất trong chúng ta, không ngờ lại bị ta đến trước.

Ngụy Duyên đem hồng y nữ tử giới thiệt cho Lý Lân. Lý Lân phát hiện, thời điểm Ngụy Duyên nhìn hồng y nữ tử cũng rất có áp lực, cho dù thân hình Ngụy Duyên cũng được coi là cao ngất, nhưng so với hồng y nữ tử này vẫn là kém một phần.

- Ngươi rất mạnh!

Mạc Phi Linh hơi nhìn xuống Lý Lân. Như vậy làm cho Lý Lân sinh ra một chút cảm giác không tốt.

- Phi Linh tỷ, tỷ không lầm chứ! Tam hoàng tử này xem chừng cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi! Đạt tới Võ Tông cũng đã là thiên tài rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể so với tỷ cùng Ngụy huynh nghịch thiên hơn?

Mạnh Như Tùng cũng không tin lời Mạc Phi Linh. Dù sao tuy rằng Lý Lân biểu hiện từng trải, nhưng trên khuôn mặt vẫn có một chút non nớt khó có thể che dấu, biểu hiện một thực tế là hắn còn nhỏ tuổi.

- Ngươi rất mạnh!

Mạc Phi Linh đánh giá Lý Lân một lượt. Làm vậy khiến Lý Lân cảm thấy rất không thoải mái.

- Phi Linh tỷ, tỷ không nhầm chứ! Tam hoàng tử này tuổi tác cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi! Đạt đến Võ Tông đã là thiên tài rồi. Lẽ nào hắn còn có thể nghịch thiên hơn cả tỷ và Ngụy huynh sao?

Mạnh Như Tùng tuyệt đối không tin lời của Mạc Phi Linh. Dù sao biểu hiện của Lý Lân tuy chín chắn, nhưng vẻ mặt có một tia non trẻ khó có thể che dấu vẫn làm lộ tuổi tác thực của hắn. Lại thêm công pháp đặc thù, có thể thu liễm khí tức thân thể một cách hoàn mỹ, đừng nói Mạnh Như Tùng chỉ là bát phẩm Võ Tông, dù là Ngụy Duyên cũng đã bước vào tiên thiên cũng không nhìn thấy tu vi của Lý Lân.

- Ngu ngốc, người có thể cứu tính mệnh của Ngụy huynh sẽ yếu ớt sao? Mấy năm nay đầu óc ngươi lại ngu ngốc đi nhiều vậy! Khó trách ngươi đến hiện giờ vẫn không giành được thân phận người thừa kế Mạnh gia.

Mạc Phi Linh nói có phần tiếc nuối không dạy dỗ Mạnh Như Tùng tử tế.

- Người thừa kế có gì tốt chứ, đệ hiện giờ tự do tự tại chẳng tốt sao!

Mạnh Như Tùng rõ ràng có chút e sợ Mạc Phi Linh, những lời này không hề có khí thế, giọng nói cũng nhỏ xuống mấy phần.

Mạc Phi Linh liếc nhìn hắn một cái, thực sự lười chẳng muốn nói. Một đôi mắt đẹp nhìn lên người Lý Lân.

- Ta từng nghe trưởng bối trong nhà nói, một tháng trước Thần Lang giáo Kim trưởng lão dẫn hơn bốn mươi vị Võ Tông cao cấp truy sát một vị hoàng tử Đại Đường, kết quả những người này gần như toàn quân bị diệt, Kim trưởng lão Tam phẩm Vương Tọa cũng biến mất không thấy, có lẽ đã tử vong. Chuyện này mặc dù không tiết lộ, nhưng các ngươi hẳn đã từng nghe nói.

Mạc Phi Linh thần sắc trịnh trọng nói.

- Đệ cũng từng nghe sư phó nói! Nhưng Mạc đại tỷ, tỷ nói vị hoàng tử kia sẽ không phải là Tam hoàng tử chứ? Vậy cũng quá khoa trương rồi! Tam phẩm Vương Tọa đó! So với võ giả dưới tiên thiên đơn giả mà một trời một vực.

Trương Thiên Lôi lắc lắc cái đầu to lớn, lại nhìn thân thể bạc nhược của Lý Lân, làm sao cũng không cảm thấy hai người này có thể là một.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.