Trong quân trướng hoa lệ trên một ngọn đồi nhỏ, có lẽ là vì Đế Quốc Uy có lòng tin với người trung niên kiếm khách bên mình, hoặc giả chưa có ai dám tới ám sát hắn, cho nên hắn ở trong quân doanh dò xét vài vòng, cuối cùng lại trở về nơi này. Khi âm thanh chém giết vang lên, Đế Quốc Uy vẫn còn đang luyện thư pháp, hắn đang tập trung vô cùng cho nên tiếng hò hét nơi xa truyền tới chẳng những không ảnh hưởng xấu cho hắn, trái lại khiến hắn hứng thú vô cùng, viết càng thêm thuận tay. Trung niên kiếm khách vẫn như cũ, đứng đó ôm kiếm, giống như một tượng đá biết thở, đôi mắt khép hờ, cẩn trọng ôm bảo kiếm trong ngực, cảm thụ kiếm đạo.
Bộp một tiếng, Đế Quốc Uy đặt bút lông trong xuống, nhìn những gì mình viết xong, trên mặt có một vẻ hài lòng.
- Trần sư phụ, mau tới xem chữ bản cung viết hôm nay thế nào? Có tiến bộ hơn không?
Đế Quốc Uy quay qua trung niên kiếm khách hỏi, y mở mắt ra nhìn Đế Quốc Uy, chứ không có hứng thú để quan sát.
- Hữu hình vô thần, chỉ để lại thân xác mà thôi.
Trung niên kiếm khách lên tiếng, không để ý đến chuyện địa vị của Đế Quốc Uy là mình không thể đắc tội…
- Không đến nỗi nào mà! Bản cung cảm thấy chữ Phúc này đã đầy đủ, hào phóng, tuy chưa thể bước vào hàng ngũ danh gia, nhưng chắc chắn sẽ được xem là lựa chọn tốt nhất.
Đế Quốc Uy không đồng ý với lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887391/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.