Chương trước
Chương sau
Trong quân trướng hoa lệ trên một ngọn đồi nhỏ, có lẽ là vì Đế Quốc Uy có lòng tin với người trung niên kiếm khách bên mình, hoặc giả chưa có ai dám tới ám sát hắn, cho nên hắn ở trong quân doanh dò xét vài vòng, cuối cùng lại trở về nơi này. Khi âm thanh chém giết vang lên, Đế Quốc Uy vẫn còn đang luyện thư pháp, hắn đang tập trung vô cùng cho nên tiếng hò hét nơi xa truyền tới chẳng những không ảnh hưởng xấu cho hắn, trái lại khiến hắn hứng thú vô cùng, viết càng thêm thuận tay. Trung niên kiếm khách vẫn như cũ, đứng đó ôm kiếm, giống như một tượng đá biết thở, đôi mắt khép hờ, cẩn trọng ôm bảo kiếm trong ngực, cảm thụ kiếm đạo.

Bộp một tiếng, Đế Quốc Uy đặt bút lông trong xuống, nhìn những gì mình viết xong, trên mặt có một vẻ hài lòng.

- Trần sư phụ, mau tới xem chữ bản cung viết hôm nay thế nào? Có tiến bộ hơn không?

Đế Quốc Uy quay qua trung niên kiếm khách hỏi, y mở mắt ra nhìn Đế Quốc Uy, chứ không có hứng thú để quan sát.

- Hữu hình vô thần, chỉ để lại thân xác mà thôi.

Trung niên kiếm khách lên tiếng, không để ý đến chuyện địa vị của Đế Quốc Uy là mình không thể đắc tội…

- Không đến nỗi nào mà! Bản cung cảm thấy chữ Phúc này đã đầy đủ, hào phóng, tuy chưa thể bước vào hàng ngũ danh gia, nhưng chắc chắn sẽ được xem là lựa chọn tốt nhất.

Đế Quốc Uy không đồng ý với lời của trung niên kiếm khách, bởi hắn thấy khi nghe thấy âm thanh kẻ địch bị giết rồi viết thì mới đúng là tuyệt phối.

- Điện hạ viết chữ để làm gì?

Trung niên kiếm khách hỏi.

- Tất nhiên là hy vọng có được cảm ngộ, bản cung đã đứng ở Tam phẩm Tiên Thiên ba năm rồi, nên phụ hoàng muốn ta cảm ngộ võ đạo bằng cách luyện thư pháp. Chỉ là thư pháp thì ta thành thục, nhưng võ đạo thì khó đột phá được.

Đế Quốc Uy trả lời, bởi thân là Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều, trong tay hắn có lượng tài nguyên kinh người. Đối với người bình thường, bình chướng Tiên Thiên khó khăn ra sao thì hắn cũng không coi vào đâu, nhưng đáng tiếc, có bao nhiêu tài nguyên mà tâm cảnh không đủ, thì cũng khó đạt được thành tựu lớn. Hắn đã bị vây ở Tiên Thiên Tam phẩm đã bao năm nay, nên điều này đã thành tâm bệnh của bản thân hắn rồi.

- Tu luyện võ đạo cần phải quyết chí, tư chất điện hạ không tệ, lại có lượng lớn tư nguyên chống lưng,vốn hắn phải nhất phi trùng thiên, nhưng đáng tiếc, những thứ này chỉ là ngoại vật, sau này khó có thể tạo nên được cái tâm kiên định. Bởi tài nguyên lúc nào cũng chỉ là phụ trợ, còn sự quyết tâm mới là căn bản của tu luyện võ đạo

Trung niên kiếm khách giảng giải, nhưng đáng tiếc, những lời này của hắn đối với Đế Quốc Uy chả khác gì rắm thối hết. Bởi là Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều, cao thủ bên người nhiều vô số, không chỉ có một người dùng thái độ dạy bảo nói những lời này với hắn. Đang tiếc đã tròn ba năm, Đế Quốc Uy vẫn không phá vỡ được bình cảnh, thế nên hắn coi như lời như thế này đều là lời thừa mà thôi.

- Một người vừa sinh ra thì tính cách đã được quyết định, dù muốn thay đổi thì cũng khó mà thực hiện được. Đó chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản hoàng tử đã dùng hiện các loại biện pháp vậy mà không thể nào đột phá được. Lẽ nào Bản cung thật sự vô duyên với võ đạo?

Tích lũy bản thân của hắn cực kỳ hùng hậu, đủ các loại phụ trợ linh dược, công pháp để đột phá bình cảnh, nhưng bình cảnh mãi vẫn không phá nổi.

- Trên đời không có gì là không thể biến đổi, chỉ là điện hạ mang quá nhiều thứ trên lưng, làm trở ngại bước tiến của người. Đó gọi là vây cá với tay gấu không thể chiếm cả, muốn siêu phàm tu vi võ đạo, ắt phải bỏ đi trái tim vì danh lợi. Điện hạ nếu làm không được, thì cho dù có may mắn đạt được Tứ phẩm Vương Tọa, những bình cảnh về sau còn có Ngũ phẩm, Lục phẩm… tâm ý mà không đổi, đường đi khó cầu.

Trung niên kiếm khách nói xong câu này, liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Còn chuyện Đế Quốc Uy có phản ứng gì với những lời này thì y chẳng quan tâm.

Đế Quốc Uy thoáng trầm tư, khẽ thở dài thầm kín. Trên người hắn toàn là những thứ khó có thể từ bỏ dễ dàng được, bởi là một nam nhân, ai lại không muốn có mỹ nhân ngủ cùng, nắm quyền thiên hạ. Từ nhỏ được công nhận là người thừa kế chính của Đế Quốc gia, trên lưng Đế Quốc Uy không chỉ mang dã tâm bản thân, mà còn có tiền đồ của đám người bên cạnh. Có vài thứ dù hắn muốn bỏ xuống, chỉ cần hắn còn ở vị trí này thì không thể nào bỏ được.

Bên ngoài quân trướng vang lên tiếng bước chân dồn dập, xem ra có người đang chạy tới. Đế Quốc Uy hơi nhướng mày, bởi lấy thực lực của hắn thì tự nhiên có thể nhận ra thân phận của hai kẻ đang vội vã chạy tới này.

Quân trướng bị xốc lên, hai tên thanh niên mặc hoa phục mặt giận giữ bước vào. Tên mặc áo đỏ thấy Đế Quốc Uy lớn giọng hô:

- Đại thái tử, việc không xong rồi, Thác Bạt Hàn để cho Vệ quân chạy rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Đế Quốc Uy ngây người ra, tiếng hò hét bên ngoài mới dừng không lâu, theo như hắn suy đoán thì Vệ quân đã bị phá, Lang kỵ binh đang quét dọn chiến trường chứ.

- Đại thái tử, đây là sự thực, Vệ quân của Đại Đường đã phá vây từ phương nam rồi. Hiện giờ chỉ sợ đã chạy quá mười mấy dặm rồi.

Người mặc hoa phục màu bạc cũng lên tiếng.

- Tình huống cụ thể ra sao, mau nói cặn kẽ cho bản cung.

Sắc mặt Đế Quốc Uy âm trầm hẳn, không phải đại cục đã định, chỉ chờ hái quả sao? Sao lại có thể có con thiêu thân lao tới.

- Chuyện là thế này!

Tên áo đỏ nhanh miệng:

- Tối nay Vệ quân Đại Đường phá vây, phân biệt hướng về Đông, Bắc, Nam ba hướng để thăm dò, sau đó bọn chúng tập hợp binh lực tấn công thẳng phía Tây, Thác Bạt Hàn đã rút sạch lượng lớn binh lực ở cửa Nam tới cửa Tây. Lúc đó thì Vệ quân lại bỏ hướng Tây, mạnh mẽ đánh thẳng hương Nam, đám Lang kỵ binh chỉ còn một nhúm, không kịp phòng bị liền bị đánh nát. Vệ quân đã thành công chạy rồi.

- Khốn nạn! Thác Bạt Hàn đâu? Gọi hắn tới cho ta!

Sắc mặt Đế Quốc Uy đỏ hẳn lên, cái gì gọi là con vịt đã luộc chín lại bay đi mất? Chính là cái này đây, năm mươi vạn Lang kỵ binh bao vây kẻ địch không đủ một nửa của mình. Đã thấy có thể tổng tiến công, diệt đi một nhánh quân chủ lực của Đại Đường. Ai mà biết kẻ địch lại có thể dưới mí mắt của bọn họ mà tránh được, chuyện này thực không tưởng.

- Thưa Đại Thái tử, thần hoài nghi chuyện này là do Thác Bạt Hàn giở trò quỷ! Nếu không vì sao hắn lại để cho người phía nam không được nổi một vạn, lại để cho Vệ quân vượt qua. Hơn nữa….

Giọng tên áo đỏ có chút u sầu.

- Hơn nữa cái gì?

Đôi mắt Đế Quốc Uy nhìn hắn chòng chọc, dường như nhìn thấu vào cả nội tâm của hắn vậy.

- Hơn nữa nơi đó có vài tên tướng lĩnh của Xích Lang hoàng triều ta phái đến làm gián điệp. Những tên khác là người của Ngân Lang hoàng triều. Chuyện này cũng quá ư là trùng hợp rồi, ta hoài nghi Thác Bạt Hàn đã biết thân phận của họ, nên muốn mượn đao giết người.

Thanh niên áo đỏ là Thái tử của Xích Lang hoàng triều, nhưng chưa bao giờ đại biểu quốc gia suất lĩnh quân đội chinh chiến ở tiền tuyến, mà hắn tới nơi này nghe Đế Quốc Uy điều khiển.

- Đừng có nói lung tung, trước khi mọi chuyện được làm rõ thì đừng có đùn đẩy trách nhiệm.

Tuy sắc mặt Đế Quốc Uy khó coi, nhưng hắn cũng không bị thất bại làm cho choáng váng đầu óc. Hắn không tin ở tình huống này Hắc Lang hoàng triều có gan phản bội lại Thần Lang hoàng triều.

- Đại thái tử, đây không phải là chúng ta cố ý vu cáo cho hắn! Vệ quân có hai mươi mấy vạn lại có thể thoát khỏi vòng vây của năm mươi vạn quân, mà còn không gặp phải ngăn chặn, điều này kỳ cục vô cùng. Mà thần còn nghe nói sau khi Vệ quân thoát được, Thác Bạt Hàn đã cho người tới phế tích Nha Thành nhận đám tù bình lúc trước rơi vào tay Vệ quân. Chuyện này thực giống như song phương hợp phối hợp ăn ý, Đại Thái tử, người đừng để trò diễn của bọn chúng làm che mắt.

Người mặc y phục máu trắng là Thái tử của Ngân Lang hoàng triều cũng lên tiếng. Hắn với Xích Lang Thái tử cũng không tin được với chuyện này.

- Thác Bạt Hàn xin tới thỉnh tội, cầu kiến Đại thái tử!

Âm thanh của Thác Bạt Hàn truyền tới từ ngoài quân trướng. Hai vị Thái tử đang trình bày sự tình trước mặt Đế Quốc Uy cũng lập tức im lặng, dù sao bọn họ không có chứng cứ, nói sau lưng thì không sao nhưng nói trước mặt thì họ cũng phải dè chừng.

- Vào đi!

Đế Quốc Uy hít một hơi sâu, đè lửa giận trong lòng xuống rồi nói.

Cửa vào lều xốc lên, Thác Bạt Hàn mặc một thân hoa phục màu đen, cẩn trọng bước vào.

- Tham kiến Đại thái tử!

Thác Bạt Hàn hành lễ với Đế Quốc Uy.

- Ngươi vẫn còn có mặt mũi tới đây?

Âm thanh của Đế Quốc Uy lạnh lẽo cực độ, hắn có thể khiến hai tên Thái tử câm miệng, tất nhiên cũng có thể tức giận với Thác Bạt Hàn. Cho dù nội tâm của Thác Bạt Hàn có kiêu ngạo tới bao nhiêu, hay hiện nay Ngân Lang và Xích Lang hoàng triều mạnh mẽ ra sao, thì đối mặt với Thái tử của Thượng quốc đều phải phải kính cẩn nghe theo.

- Hồi bẩm điện hạ, hạ thần tới đây để xin nhận tội ạ.

Thân thể Thác Bạt Hàn khẽ rung, khiêm nhường, khuôn mặt nhợt nhạt dấu trong làn tóc đen. Hắc Lang hoàng triều đã xưng thần với Thần Lang, vậy thì Thái tử của Hắc Lang hoàng triều đều phải xưng thần với Thái tử của Thần Lang hoàng triều.

- Tới để nhận tội sao? Ngươi cũng biết để cho Vệ quân thoát đi nghiêm trọng ra sao, mau nói cho bổn cung biết tình huống hiện tại cụ thể ra sao đi!

Đôi mắt lạnh lùng của Đế Quốc Uy ghim chặt vào Thác Bạt Hàn, dường như muốn nhìn thấu tâm gan của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.