Hướng về phía nam, Lý Lân mau chóng đi tới. Đối với lời nói của đámngười Tiêu gia, hắn tự nhiên phát hiện ra bên trong có ẩn tình, chẳngqua hắn bây giờ đang cấp bách muốn ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, nên khibiết có con đường gần thì tất nhiên sẽ không muốn chạy xa làm gì. Nơiđây đã là ngoại vi của Hắc Thủy tùng lâm, hắn không tin rằng sẽ có caogiai linh thú tồn tại.
Từ trong rừng lao ra, Lý Lân đi vào mộtmảnh thạch lâm. Thạch lâm này rất là quái dị, khắp nơi đều là đá vụn,phía xa còn truyền tới tiếng oanh minh, giống như có con quái thú nào đó đang đánh nham thạch vậy.
Lý Lân đầy vẻ kinh ngạc, rốt cuộc nơinày là nơi nào. Những vết sâu nơi cự thạch ở đây giống như bị vật gì đóđánh vào vậy, Lý Lân không biết được rốt cuộc là linh thú nào lại điêncuồng đánh nham thạch như thế.
- Meo meo….!
Linh miêu ở trên vai Lý Lân nhảy xuống, không chịu tiến lên trước.
- Sao vậy? Phía trước có nguy hiểm hả?
Trải qua thời gian ở chung, con vật nhỏ này vô cùng thông thái, đối với nguy cơ nó còn linh mẫn hơn cả hắn.
- Có cao giai linh thú tồn tại sao?
Lý Lân khẽ hỏi.
- Meo meo…!
Linh miêu có chút nhân tính hóa gật đầu.
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, trong lòng có chút vướng mắc muốn lao ra.
- Là tứ giai linh thú hử?
Linh miêu gật đầu.
- Đi! Quay lại nào!
Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói, vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887322/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.