Vệ thành có dân số mấy trăm vạn, trước lúc chiến tranh bạo phát thì vôcùng phồn vinh. Nhưng từ khi tam đại Lang quốc phía Bắc đột kích, quy mô chiến tranh không ngừng thăng cấp, thế cục Vệ thành cũng trở lên khẩntrương chưa từng có, dân số cũng giảm trên phạm vi lớn. Tình hình loạnlạc làm cho lượng lớn dân số Vệ thành bỏ đi, trước đây thương khách nốiliền không dứt thì bây giờ càng không thấy bóng dáng nào. Tam đại Langquốc đột kích, đây là chuyện lần đầu tiên từ khi Đại Đường lập quốc đếnnay.
- Điện hạ, mạt tướng đã an trí chỗ nghỉ ngơi trong thành, thỉnh Điện hạ đi nghỉ ngơi trước!
Kim giáp tướng quân Giang Hoài cung kính nói.
- Làm phiền tướng quân, Vệ quốc quân của Bổn hoàng tử cần dừng lại tại Vệ thành hai ngày, hi vọng tướng quân có thể an trí tốt doanh địa cùng với cung cấp quân nhu.
- Điện hạ, nguyên soái có phân phó, hivọng ngài ở Vệ thành nhanh chóng nghỉ ngơi và hồi phục một chút, rồi lập tức thống lĩnh Vệ quốc quân chạy tới Cự Khuyết thành. Người xem có nênhay không dựa theo mệnh lệnh của Nguyên soái, trước hết để cho Vệ quốcquân khởi hành, chờ sau khi đến Cự Khuyết thành lại tiếp tục nghe theoNguyên soái thống nhất chỉ huy?
Giang Hoài có chút khó xử.
-Vệ quốc quân còn chưa hoàn toàn đến đủ, chờ đến khi các sư đoàn hoàntoàn hội hợp, Bổn hoàng tử tự nhiên sẽ không nán lại. Đúng rồi, đây làquân sư Chu Thắng Nam của Bổn hoàng tử, về phần vấn đề an trí Vệ quốcquân ngươi có thể cùng hắn thương lượng. Bổn hoàng tử đã sớm biết vệthành là kho lúa của bộ đội biên phòng, cho dù bỗng nhiên tăng bảy támvạn người, lương thực hẳn vẫn còn sung túc chứ!
Lý Lân cười đemChu Thắng Nam giới thiệu cho Giang Hoài. Có thể được Tần Mục lão nguyênsoái coi trọng để cho hắn ta trấn thủ trọng địa lương đạo, trong bộ độibiên phòng tất nhiên không phải nhân vật đơn giản. Hơn nữa hiện tại nhân mã của hai sư đoàn khác của Vệ quốc quân xác thực còn chưa đuổi tới, Lý Lân dù biết tiền phương quân tình khẩn trương nhưng cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại. Hợp nhất lượng lớn đám thổ phỉ Vệ quốc quân, vấn đề quálớn, nếu như không giải quyết một chút, Lý Lân không dám mang theo mộtđám ô hợp lên trên chiến trường.
- Đã như vậy, mạt tướng lập tứcan trí. Vệ thành tích trữ lượng lớn lương thực, không chỉ nói dù là cóbảy tám vạn người, cho dù nhiều gấp bội cũng vẫn như cũ không thành vấnđề. Điện hạ xin yên tâm đi nghỉ ngơi!
Giang Hoài gật đầu, vẻ mặt hãnh diện nói.
- Thắng Nam, ta đoán Thiết Long cùng Trần Mặc bọn họ chạy tới nơi này ítnhất còn cần hai ngày, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi. Đồi núi ngoàiVệ thành ba mươi dặm, chính là nơi thích hợp diễn luyện công thủ. Trongdiễn luyện công thủ đồng thời tiến hành khảo hạch toàn quân, người thấtbại bị đào thải ra khỏi bộ đội chủ lực, đuổi tới trong trại tân binhtăng mạnh huấn luyện. Còn lại tinh nhuệ trên chiến trường ta cũng yêntâm một ít.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Yên tâm đi Điện hạ,kế hoạch sớm đã được định ra. Hơn nữa chúng ta chuẩn bị trả lại cho Nhịsư đoàn cùng Tam sư đoàn một phần đại lễ. Tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ cả đời khó quên.
Chu Thắng Nam tinh nghịch cười nói.
- Ừk! Bổn hoàng tử chỉ nhìn kết quả.Về phần quá trình ngươi xem rồi xử lý, không nên khiến cho quá mức máu tanh .
Lý Lân thần sắc thản nhiên nói.
Chu Thắng Nam không nói gì, cái gì gọi là không nên quá máu tanh, ngươi lập ra kế hoạch diễn luyện đều là đao thật thương thật, còn có chỉ tiêu tửvong, thất bại càng phải chịu lấy trừng phạt nghiêm khắc, hạ xuống điềukiện hà khắc như vậy, nghĩ không quá máu tanh đều không thể được. ChuThắng Nam hiện tại chỉ hi vọng tất cả quan quân doanh giáo trong Vệ quốc quân có thể thật tuân thủ quy tắc, không nên tạo thành tổn thất quálớn.
Ở một tòa dinh thự lớn bên trong Vệ thành, Lý Lân thoả mãnnhấm nháp mỹ thực được tỉ mỉ nấu nướng. Đoạn đường này không phải hànhquân cấp tốc thì chính là tác chiến tiêu diệt thổ phỉ, đâu có thời giannhàn hạ thoải mái đi nghỉ ngơi. Hiện tại bỗng nhiên trầm tĩnh lại, LýLân cũng cho mình ý nghĩ thả lỏng nghỉ nửa ngày an tâm ngủ một giấc.
- Điện hạ, Giang Hoài tướng quân cầu kiến!
Bởi vì Cận Vệ doanh đã mở rộng nghiêm trọng, vì muốn cho bọn hắn giảm béo,Lý Lân đem Trì Hổ đá đến trong quân tham gia diễn tập công thủ. Theo đókhi Lý Lân vào thành Trương Trùng tự nhiên đổi thành phó doanh trưởng.
- Mau mời vào!
- Điện hạ, gian phòng đơn sơ, tất cả những thứ này đã làm người vừa lòng chưa?
Giang Hoài đi tới, ý cười đầy mặt nói.
- Rất tốt. Dọc đường ăn gió nằm sương, bỗng nhiên tiến vào đại viện còn có chút không quen.
Lý Lân vừa cười vừa nói. Để Trương Trùng dâng lên trà, hắn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Giang Hoài.
- Điện hạ vừa lòng là tốt rồi. Mạt tướng đến đây để báo cáo cho Điện hạbiết tình hình quân sự biên quan bên này. Trăm vạn Lang kỵ binh xâm phạm biên giới, Quân Đoàn Chân Vũ ta nghênh chiến. Song phương quyết chiến ở đại thảo nguyên ngoài thành Cự Khuyết. Song phương chiến đấu kịch liệtba ngày đêm, cuối cùng Quân Đoàn Chân Vũ ta bởi vì binh lực hoàn cảnhxấu mà chiến bại rút lui, lui giữ ở Cự Khuyết thành, dựa vào thành tường cao dày của Cự Khuyết thành ngăn trở công kích của Lang kỵ binh. Trậncông thủ này chiến đấu liên tiếp mười ba ngày, Lang kỵ binh tổn thấtthảm trọng, Cự khuyết thành vẫn lù lù bất động. Mắt thấy viện quân ĐạiĐường ta liên tục không ngừng đến. Thống suất Lang quốc thay đổi sáchlược chiến tranh, bắt đầu đại tác chiến vòng vèo. Lang kỵ binh dựa vàotính cơ động cường đại, tránh né Cự Khuyết thành, trực tiếp trùng kíchvào nội địa Đại Đường ta. Muốn phân tán binh lực Cự Khuyết thành . Maymà viện quân đúng lúc chạy tới, đem Lang kỵ binh xâm lấn đuổi ra. Bấtquá viện quân chúng ta đồng dạng tổn thất nặng nề, vô lực xuất quan lênphía Bắc. Chỉ có thể tiếp tục thủ vững. Sau đó lão Nguyên soái chạy tới, phát động vài lần phản kích, nhưng bởi vì binh lực không đủ, thủy chung chưa từng tạo ra cục diện tốt. Hiện tại địch và ta song phương còn đang ở Cự Khuyết thành giằng co.
Giang Hoài một hơi đem tình huống biên quan báo cho Lý Lân biết.
- Nói cách khác chúng ta thủy chung chỉ có thể phòng thủ, lẽ nào Lang kỵ binh thật sự lợi hại như thế?
Lý Lân trầm giọng nói.
- Lang kỵ binh ở thảo nguyên lấy Thương Lang(sói hoang) làm vật cưỡi choquân đội, Thương Lang mặc dù là Bán Linh thú, nhưng thân dài hơn bốnmét, khi chạy so chiến mã còn nhanh hơn. Kỵ binh của chúng ta chính diện nghênh địch căn bản không có chút phần thắng nào. Hơn nữa Lang quốckhông ngừng tăng binh lực, binh lực thủy chung vẫn duy trì trăm vạn trởlên, thời điểm viện quân của chúng ta ngăn chặn Lang kỵ binh xâm lấncũng bị tổn thất nặng nề, binh lực thủy chung như trứng chọi đá. Bằngkhông Nguyên soái cũng sẽ không vội vã như thế để Vệ quốc quân của Điệnhạ chạy tới Cự Khuyết thành.
Giang Hoài cười khổ nói.
- Bổn hoàng tử sớm đã cảm giác được. Bất quá lần này Bổn hoàng tử hẳn là có thể cấp cho Tần lão nguyên soái một cái kinh hỉ lớn.
Lý Lân vừa cười vừa nói.
- Điện hạ, ta có một chuyện không giải thích được, dựa theo hành trìnhcủa Điện hạ, Điện hạ hẳn là xuất phát sớm hơn nguyên soái, tại sao thờigian lại so với Nguyên soái còn muộn hơn mới đến biên quan? Hơn nữa sốlượng Ngự Lâm quân dưới trướng Điện hạ cũng không phải hai vạn năm ngànngười, mà chừng bảy tám vạn người, đây là chuyện gì?
Vừa an bài doanh trại, Giang Hoài bị binh lực của Vệ quốc quân làm cho giật mình một cái.
- Tiến nhập tỉnh Hắc Thủy, chúng ta không đi trên quan đạo. Mà là tiện đường đi tiêu diệt thổ phỉ.
Lý Lân bình tĩnh nói, không cảm giác hành vi của mình có chút khuyết điểmgì. Hơn nữa chuyện hắn tiêu diệt thổ phỉ rất nhanh sẽ có tin tức truyềnđến, căn bản không cần phải che lấp.
- Tiêu diệt thổ phỉ?
Giang Hoài ngạc nhiên, đối với suy nghĩ của Lý Lân thật sự không thể hiểuđược, tiền tuyến tình hình chiến tranh khẩn trương, hắn lại có tâm tư đi tiêu diệt thổ phỉ.
- Không có gì đáng kinh ngạc. Ngự Lâm quântên tuổi tuy lớn, nhưng hành ngày canh gác bảo vệ kinh thành quá mức annhàn, trong đám binh sĩ người có kinh nghiệm chiến đấu lại như lôngphượng và sừng lân. Bổn hoàng tử cần là quân đội có thể đánh trận, màkhông phải những binh sĩ chỉ biết chạy theo hình thức. Hơn nữa tiêu diệt thổ phỉ chẳng những có thể luyện binh, còn có thể lớn mạnh quy mô quânđội. Tướng quân có đúng hay không cho rằng Bổn hoàng tử dừng lại tại Vệthành là vì nhát gan sợ chiến, cố ý lấy lý do là toàn quân không đồngđều nhát gan không dám ra? Kỳ thực Bổn hoàng tử cũng không sợ chiến,ngươi xem những người này chỉ là một bộ phận binh lực dưới trướng Bổnhoàng tử. Tối đa hai ngày, còn lại hai bộ nhân mã đều sẽ tới đây. Đếnlúc đó còn muốn phiền phức Giang Hoài tướng quân.
Lý Lân không thèm để ý nói.
Giang Hoài sắc mặt cứng đờ, trước đó hắn xác thực hoài nghi tới dụng ý của Lý Lân.
- Lẽ nào Điện hạ dọc đường đều hợp nhất tất cả thổ phỉ lại với nhau?
- Đúng vậy, những người này đều có chút hung hãn, thả bọn họ sẽ chỉ làmbọn họ tiếp tục tụ lại làm thổ phỉ, nguy hại cho địa phương. Hiện tạibiên cương chiến cuộc khẩn trương, những thổ phỉ này tuy rằng không phục quản giáo, nhưng cũng không phải không thể điều giáo. Huống chi hiệntại Bổn hoàng tử cũng không đoán được dưới trướng rốt cuộc hợp nhất baonhiêu binh sĩ thổ phỉ, chỉ có thể đợi hai bộ đội nhân mã khác chạy tới.
Lý Lân giải thích nói. Trong giọng nói không có kích động, rất là bìnhthản. Phảng phất binh lực từ hai vạn người mở rộng đến hơn mười vạnngười cũng không phải chuyện lớn gì.
- Điện hạ, mạt tướng lập tức hướng Cự Khuyết thành hội báo, tin rằng nguyên soái đại nhân biết cómột cỗ quân đầy đủ sức lực như thế nhất định sẽ rất mừng rỡ.
Giang Hoài bắt đầu cảm thấy kính nể nói. Hắn hiện tại rốt cục hiểu nguyênnhân Hoàng tử trước mắt vì sao làm như thế, riêng phần quyết đoán hạlệnh thay đổi tuyến đường cũng không phải là người thường có thể cóđược.
-Ừh, chờ đến lúc các sư đoàn tất cả hội hợp, Bổn hoàng tửsẽ lập tức khởi hành đi tới Cự Khuyết thành. Đến lúc đó sẽ gặp mặt Lãonguyên soái cùng thảo luận vấn đề thổ phỉ binh sĩ.
Ngày thứ hai,khu vực đồi núi phía Bắc Vệ thành ba mươi dặm bị giới nghiêm, bảy támvạn quân đội quần áo không chỉnh tề phân chia làm sáu phương trận, trong đó nhân số ít nhất chính là Cận vệ doanh, chỉ có tám ngàn nhân mã. Cácđội hình tuy rằng vẫn như cũ mang theo doanh giáo tên tuổi, thế nhưngbinh lực đã sớm vượt qua tiêu chuẩn cấp sư đoàn. Nhất là Cận vệ doanh,xưng là Cận vệ sư đoàn cũng còn được.
- Điện hạ có chỉ, đại quânchia ra làm sáu đường tiến hành công thủ diễn tập. Khu đồi núi ba mươidặm phía trước chính là chiến trường. Mà quân kỳ của Vũ Dũng sư đoànchính là mục tiêu tác chiến, cũng là khen thưởng cuối cùng. Một đội ngũthắng lợi cuối cùng, Điện hạ sẽ tự mình vì hắn ban phát quân kỳ. Quân kỳ này ở trong phạm vi ba mươi dặm trong đồi núi, các ngươi chỉ có thờigian một ngày. Tìm không được quân kỳ cùng không hoàn thành nhiệm vụ đều phải bị nghiêm phạt.
Chu Thắng Nam đem kế hoạch đã định ra cùngbản đồ đưa cho Úy Trì Hổ cùng năm tên giáo úy khác. Mấy người liếc nhau, trong mắt đều có tràn đầy ngưng trọng.
- Đi mau, Điện hạ để tanói cho các ngươi biết. Không nên nghĩ rằng binh lực nhiều là tốt. Thông qua diễn tập đem hạt mầm hảo binh lưu lại, không hợp cách toàn bộ đáđến trại tân binh. Đến Vệ thành, không cần phải lo lắng trại tân binhbiên chế không đủ. Còn có, trong khi huấn luyện, trên mặt nhiễm phảithuốc nhuộm màu hồng đại biểu bị đào thải, binh sĩ dưới trướng các ngươi nhất định phải tuân thủ quy tắc.
Chu Thắng Nam nói.
- Quân sư, thứ nước này thật sự không rửa sạch được?
Úy Trì Hổ ồm ồm nói.
- Không tin ngươi có thể thử xem. Bất quá ta nói cho ngươi biết, chỉ cầnthứ này bôi ở trên mặt ngươi, liền đại biểu ngươi bị loại bỏ. Tính tìnhĐiện hạ ngươi cũng hiểu, ta khuyên ngươi vẫn không nên nếm thử thì hơn.
Chu Thắng Nam tức giận nói.
- Hắc hắc, ta cũng không muốn thử xem. Lời của Điện hạ nói có
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]