17.
Sau khi dùng bữa xong, Lục Vi Tầm liền hướng tiểu Hoàng đế cáo lui, Từ Tấn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ khoát tay một cái. Lục Vi Tầm rời khỏi Trường Minh cung đi thẳng đến thái y viện tìm Cát thái y, "Thế nào rồi?"
Cát thái y không nghĩ rằng nhiếp chính vương này lại nhọc lòng vì an nguy của Hoàng đế đến vậy, "Hồi bẩm Vương gia, thành phần của tro hương này quả thật là có an thần hương, chẳng qua chỉ lẫn lộn một lượng rất nhỏ, không dễ phát hiện, nhưng lại được sử dụng trong một thời gian dài, chắc hẳn đã bắt đầu phát tác tác dụng phụ, ảnh hưởng đến tinh thần của Hoàng thượng, khiến cho người dễ gặp phải ác mộng, hốt hoảng, tâm trạng thất thường."
Ra khỏi Thái y viện, sắc mặt của Lục Vi Tầm càng âm trầm dữ tợn hơn, lần trước khi mà Phương Dự nhìn thấy sắc mặt này của hắn đó là vào ngày hắn đem đại thù tương báo – ngày tiên đế băng hà, "Vương gia..."
"Phái ám vệ điều tra cho kĩ cung nhân trong và bên ngoài Trường Minh cung cho bổn vương, tra từng người một, xem có phải là người từ trong cung của Thục Thái phi điều tới hay không."
"Vâng."
Lục Vi Tầm xuất cung, nhưng không trở về phủ nhiếp chính vương mà là đến phủ Việt Vương.
"Vì sao trễ như vậy rồi mà Vương gia còn đến đây?"
Thục Thái phi ngẩn người, nhưng vẫn nghênh tiếp hắn, Lục Vi Tầm vậy mà lại đi đến trước mặt Từ Di ngồi xuống, dáng vẻ trơ tráo chẳng thèm nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tan-tra-lai-ao-hoa/1077518/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.