Hai mươi ngày sau, cuối cùng cũng quay về biên giới nước Hàn.
Ðầu tiên vì Hạng Thiếu Long giờ đây đã chán nản chuyện đi sứ sáu nước, còn tất cả những tài vật và văn điệp đều bị mất trong rừng tùng, lại bị cắt đứt liên lạc với quân Tần, nếu hai tay không mà đến bái kiến quân chủ các nước, chỉ khiến cho người ta chê cười mà thôi.
Sau khi hạ trại, đang lúc chuẩn bị dùng cơm tối, mọi người đang ngạc nhiên không thấy Tiêu Nguyệt Ðàm đâu, thì Lý Tư hộc tốc chạy đến, "Tiêu lão đã ngã bệnh!"
Mọi người cả kinh, nhưng chuyện này cũng đã đoán trước được, Tiêu Nguyệt Ðàm mấy ngày hôm nay mặt mũi ủ rũ, hỏi thì y bảo chẳng có chuyện gì, nhưng cuối cùng cho đến hôm nay thì chịu đựng không nổi nữa.
Mọi người bước vào trong trại đều giật mình.
Tiêu Nguyệt Ðàm mặt xám ngoét như xác chết, đôi mắt lờ đờ cố nhường lên, cười chua chát nói, "Ta không xong rồi!"
Ô Ðình Phương và huynh đệ Mông gia trước nay vẫn thân thiết với y, đều nén không được chảy nước mắt.
Kỷ Yên Nhiên buồn rầu nói, "Tiêu tiên sinh hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi cũng chẳng có chuyện gì đâu!"
Khi định bắt mạch thì Tiêu Nguyệt Ðàm cự tuyệt nói, "Tiêu mỗ tinh thông y đạo, tự biết sức khỏe của mình, ta muốn nói riêng với Thiếu Long vài câu."
Mọi người đều lặng lẽ quay ra.
Khi chỉ còn Hạng Thiếu Long, Tiêu Nguyệt Ðàm cố ngồi dậy, hai mắt vẫn có thần, vẻ mặt tuy xám ngoét nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau nữa.
Khi Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tan-ky/1230954/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.