Vì ‘trong lòng có ý xấu’* khiến Mộc Cận cảm thấy chột dạ nên không dám nói chuyện thêm với Giang Thiếu Thành, may mắn là anh cũng không lên tiếng. Sau đó, anh chỉ im lặng lái xe suốt quãng đường, Mộc Cận ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng lướt qua những cửa hàng phía bên kia đường, kêu lên: “Dừng xe!”
*心怀不轨: tâm hoài bất quỹ
Giang Thiếu Thành thắng lại: “Chuyện gì vậy?”
Mộc Cận chỉ vào cửa hàng đối diện: “Em muốn đi mua đồ.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, cho xe chạy đến trước cửa cửa hàng, nói: “Tôi chờ cô ở đây.”
Mộc Cận lắc đầu: “Không cần đâu, anh Thiếu Thành, nếu anh có việc thì cứ đi trước.”
Giang Thiếu Thành nhìn đồng hồ, thong thả nói: “Không gấp, cô muốn mua cái gì? Nếu không tôi sẽ đi mua cùng với cô.”
Vừa nói xong còn tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, không giống như đang nói cho có lệ, Mộc Cận ngạc nhiên đến há hốc cả miệng, thật lâu sau mới lên tiếng, vội vã ngăn cản: “Không cần, anh Thiếu Thành, em muốn đi mua một ít quần áo, có thể rất lâu!” Lời vừa nói ra, trên mặt bỗng nóng lên, tuy rằng có thể đêm nay sẽ mặc cho anh xem, nhưng bây giờ có đánh chết cô, cô cũng không đám nói cho anh biết cô muốn mua thứ gì.
Giang Thiếu Thành nhíu mày, nói: “Cô đi một mình không sao chứ?”
Mộc Cận giúp anh đóng cửa xe, cam đoan: “Không thành vấn đề, khi nào xong em sẽ gọi tài xế đến đón.”
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395084/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.