*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộc Thường Phong bước đến ôm lấy Mộc Cận, nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô: “Để con phải sợ rồi, khiến con sợ rồi phải không, nói với cha, có chỗ nào khó chịu không?”
Mộc Cận lắc đầu: "Con không sao, nhưng mà anh Thiếu Thành, anh ấy…”
“Cha biết rồi, con yên tâm đi, bác sĩ Mặc đã nói với cha tình trạng của Thiếu Thành, không có gì đáng ngại.”
“Cha, con muốn ở lại đây chăm sóc anh Thiếu Thành.” Mộc Cận lắc lắc cánh tay Mộc Thường Phong: “Để con ở lại đây được không, vì con anh Thiếu Thành mới bị thương…”
Mộc Thường Phong nhìn Giang Thiếu Thành đang nằm trên giường, lại nhìn Mộc Cận, sau cùng gật đầu, nói: “Đừng để quá sức.”
“Con biết rồi, cám ơn cha.”
“Sau này con đừng tùy tiện như vậy nữa, có biết không.”
“Con không như vậy nữa đâu.” Lần này cô đã học được bài học nhớ đời rồi, thấy Giang Thiếu Thành vì cô mà nằm ở đó, cô thật sự vô cùng hối hận về hành động thiếu trách nhiệm của mình.
“Được rồi, cha về trước, con cũng đừng quá lo lắng.” Mộc Thường Phong nháy mắt ra hiệu với Long Tại Nham, Long Tại Nham hiểu ý theo ngay sau ông ra ngoài.
Ra đến cửa, Mộc Thường Phong nói: “Bây giờ bên ngoài rất lộn xộn, Mộc Cận ở chỗ cậu cũng tốt, qua một thời gian nữa, tôi muốn đưa nó ra nước ngoài.”
“Mộc Cận có đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395042/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.