“Lâm Kiến Hào, tôi không ham nhà, xe, biệt thự của ông, tôi chỉ mong muốn được ngày qua ngày sống yên ổn, mấy năm qua, ông có đem về một đồng tiền nào không! Tại sao ông không sáng mắt ra chứ, cược mười thì mất chín, ông thấy có người nào dựa vào cờ bạc mà làm giàu chưa, không phải cuối cùng cũng tán gia bại sản sao, coi như tôi cầu xin ông, vì Hiểu Quân ông nên làm một người tốt, đừng đi đánh bài nữa…” Những lời cầu xin như thế này không phải mới lần đầu tiên bà Lâm nói ra, từ khi còn trẻ cho tới tận bây giờ, nhưng chưa lần nào Lâm Kiến Hào nghe lọt tai!
“Lúc tôi có tiền sao bà không nói, bây giờ tôi gặp khó khăn thì bà lại khóc lóc than thở, đừng nhiều lời với tôi, đem giấy tờ nhà ra cho tôi, bằng không tôi sẽ đánh bà!” Lâm Kiến Hào bực dọc cào cào tóc, vẻ mặt tàn nhẫn đe dọa.
Lâm Hiểu Quân có thể đoán được lần này Lâm Kiến Hào chắc là đã thua không ít tiền, cô vỗ nhẹ vào lưng mẹ trấn an, nói với Lâm Kiến Hào: “Căn phòng này cũng không có giá trị bao nhiêu, cho dù đem bán cũng không đủ cho cha, hơn nữa sức khỏe mẹ không tốt, còn cần tiền đi bác sĩ, cha, cha dừng đem cái nhà này đi gán nợ.”
“Mẹ, mẹ, trong mắt chỉ có mẹ mày, mày có nghĩ tới tao đây cũng là ba mày không, là ai nuôi mày lớn, Hiểu Quân, mày quên hả, lúc mày còn nhỏ, cha mày cũng rất thương mày, ngoan, nghe cha nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395026/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.