Suốt buổi tối Mộc Cận không dám ngủ, cũng không dám tắt đèn, chỉ nằm bên cạnh anh, cách một lúc thì lại đưa tay thử nhiệt độ của anh, lại học theo trên tivi, lấy khăn mặt vắt nước lạnh đắp lên trán cho anh, cô nghĩ nếu sớm biết như vậy trước đây mình phải theo ngành y, ít ra cho dù người bên cạnh mình gặp vết thương gì thì cô cũng sẽ biết cách xử lý chúng như thế nào.
Trong lúc ngủ mơ màng, Giang Thiếu Thành cảm thấy trên trán lúc lạnh lúc nóng, nhưng mà đến ba, bốn giờ sáng thì đã thấy cả người khỏe hơn. Anh hơi động đậy thì thấy Mộc Cận đang đang gối đầu ngủ mơ màng mở mắt ra: "Còn đau không anh?
Muốn uống thuốc nữa...Anh có muốn uống nước không, em đi rót nước cho anh..." Cô gở chiếc khăn rồi sờ lên trán anh, nhiệt độ không còn cao nữa, cũng không biết là do khăn lạnh nên mới tạm thời hạ nhiệt hay đã hết sốt thật rồi.
"Không cần đâu, anh không có gì, chờ trời sáng là anh có thể đi gặp bác sĩ Mặc lần nữa để sát trùng lại vết thương, em nằm xuống ngủ thêm một giấc đi."
"Môi của anh rất khô."
Cô nhích đến gần liếm lên đôi môi khô nẻ của anh. Bởi vì ngủ không ngon giấc nên trông mắt cô thâm quầng, trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng mà lúc này, dưới ánh đèn Giang Thiếu Thành lại cảm thấy khuôn mặt bị mái tóc dài của cô che khuất một nửa rất sống động, yêu kiều quyến rũ hơn bình thường, làm cho tim anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2394988/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.