Khi Mộc Cận ở trong bệnh viện hơn một tuần thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện. Sau khi Giang Thiếu Thành làm thủ tục thì đưa cô về nhà, nói là nhà thực ra một căn nhà dành cho người độc thân, không phải nhà của cha mẹ anh. Giang Thiếu Thành của bây giờ đối với Mộc Cận mà nói quả thật quá xa lạ, ngoài việc biết được thân phận của anh là cảnh sát ra thì những thứ như hoàn cảnh gia đình, bạn bè hay quan hệ thân thích của anh cô hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Mộc Cận cũng không muốn hiểu thêm nữa. Trong lòng cô, Giang Thiếu Thành chồng cô đã chết ở trong biến cố đó của Mộc gia rồi. Cô bây giờ, hầu hết thời gian trong suy nghĩ đều trống rỗng, nếu không cũng chỉ toàn nhớ lại những đoạn kí ức ngắt quãng thê thảm đó. Cuộc sống của cô sau này mà nói cũng sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, chỉ còn lại những chuyện lộn xộn và thậm tệ. Không thể chọn cái chết nhưng sống cũng chỉ như cái xác không hồn.
Hôm nay cô xuất viện, cảnh sát vẫn hay đứng canh trước cửa cũng không thấy đâu nữa, cô không hỏi tại sao, vào tù hay đến đâu thì với cô cũng không khác gì nhau. Giang Thiếu Thành một tay dắt tay cô, một tay cầm túi thuốc mà bác sĩ kê cho cô đi ra xe. Trên đường về, Giang Thiếu Thành lái xe, thỉnh thoảng sẽ quay sang trông chừng tâm trạng của cô, anh nở nụ cười: “Em mệt hả, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”
Mộc Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2394929/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.