1.
Xác chết lại “xổng” ra ngoài, nhưng lần này là đi theo tôi.
Tôi, và đời sau của một vị đồ đệ chả nhớ đã thu từ lúc nào tiện thể đi chung đường – mở miệng mời tôi tới nhà nó chơi.
Tôi là kiểu người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng tôi chưa từng biểu hiện điều đó ra bên ngoài.
Tôi khách khí từ chối rồi men theo đường cũ trở về nhà.
Tôi vui vẻ, xác chết thận trọng bám theo đằng sau.
Tôi đi rất chậm, chỉ sợ lỡ quẹo một cái thì ẻm mất dấu mình mất.
Rốt cuộc đã về.
Tôi quay đầu, muốn bắt chuyện với xác chết rồi thuận lý thành chương mời ẻm vào trong.
Thế nhưng đằng sau éo có ai.
Tôi đứng trước cửa đợi thật lâu, thế nhưng ẻm chưa một lần xuất hiện.
Không lẽ lạc đường?
Tôi đi ngược trở về, thẳng tới khi đứng trước ngã ba nơi tôi từ biệt cậu sinh viên nọ.
Tôi quẹo vào.
Ngắm nghía từng góc khuất xung quanh cố gắng tìm kiếm bóng dáng xác chết, đi tới những địa phương có khả năng xuất hiện cao nhất.
Tôi rốt cuộc nhìn thấy ẻm đang đu trên cửa sổ tầng tám.
Nghịch ngợm quá, hết chuyện đu cao quá làm gì.
Tôi vừa trầm tư nghĩ thế, bỗng thấy ẻm như con ruồi bị đập trúng, thẳng tắp rơi cái vèo xong cái bịch.
Ẻm té ở nơi cách tôi không xa mấy.
Tôi ngồi xổm, nhìn gương mặt không tí thay đổi, đột nhiên hiếu kỳ liệu ẻm có nhận thức đồng dạng về thế giới này hay không?
Tỷ như tôi rất sợ đau, còn ẻm thì ngược lại, chả biết đau là gì?
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-su-thi-the/29593/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.