Lông mày rậm sống ở nhà cao tầng.
Cao tầng…
Tôi đờ đẫn nhìn lên trên.
Lại gần cửa đưa ngón tay chọt đại một nút trên chuông điện tử, một giọng nữ lập tức truyền ra, “Ai đấy?”
Tôi, “M…”
“Thằng điên!”
Bíp.
Tôi lại chọt một cái khác, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, “Ai vậy?”
Tôi, “M…”
“Hả? Alo?”
Tôi, “M…”
“Không nói gì tôi cúp đấy.”
Tôi, “M…”
Bíp.
Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chọt thêm một cái.
Lần này người kia vừa tiếp, tôi vội vàng hít một hơi thật sâu rồi hét to, “Mở… cửa…”
“Gì đấy? Điên à?”
Lại cúp.
Tôi lui về phía sau một bước, cố gắng ngước lên nhìn cửa sổ.
Hết cái này đến cái khác, mãi cho tới ô thứ tám tôi rốt cuộc nhìn thấy bóng người quen thuộc lướt qua.
Là lông mày rậm!
Cậu ta lòng vòng trước cửa sổ hồi lâu xong kéo rèm lại, vậy nên tôi không còn thấy gì nữa.
Tôi ngẩng nhìn độ cao, ngồi tính nhẩm xem liệu nó có cao hơn cột điện hay không.
Mặc dù hơi sờ sợ, nhưng vì tình êu tôi có thể hi sinh làm tất cả.
Tôi giơ nanh vuốt bước từng bước, ẩn hiện như ma quỷ…
Tôi leo vững vàng hơn cả thằn lằn, bò thẳng tới ô cửa sổ của lông mày rậm.
Bốn móng vuốt cắm vào vách tường, tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đến khi đèn tắt.
Ánh sáng thuộc về nhân loại, còn phi nhân loại lại thuộc về bên đối nghịch.
Một khi đèn đã tắt, tôi sẽ đạp cửa sổ xông vào.
Tôi cẩn thận như thế là vì sợ mình bị thiệt thòi.
Nói đến đây thì phải kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-su-thi-the/29585/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.