Tôi chết ở một con đường cái.
Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang.
Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết.
Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu.
Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác.
Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe.
Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây…
Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…!
Lái xe chả có tay nghề gì cả.
Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can
Ầm –
“Ui da đau!”
Ầm —
“Ui da!”
Ầm —
“Đệt m*!”
Ầm —-
“Fck you!”
Ầm —–
“TT____TT”
Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc họ zZz muốn zZz dẫn zZz zZz tôi đi zZz đâu đây zZz zZz zZz.
Tôi ngủ rất ngon, đánh tận năm sáu giấc mộng rồi mới tỉnh.
May mắn hổng ai dội nước vào mặt đánh thức tôi, mà chắc bọn họ căn bản không nghĩ đến việc dội tỉnh tôi làm gì.
Tôi nghe bọn họ ong ong thảo luận, thảo luận hết cả một buổi trưa, tôi nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-su-thi-the/29579/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.