Editor: Kiến Tự Như Ngộ —
“Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu, tránh ra.”
Mái tóc ngắn của Chu Nhất hơi xoăn, trông vừa dễ thương lại hơi nghịch ngợm, trên tai còn đeo một cái khuyên. Người này với Chu Nhất anh thấy hằng ngày khác nhau một trời một vực.
“Anh… Nhất Nhất, em…?”
Đoàn Trình Chi cúi đầu nhìn quần áo trên người thì nhận ra đồ mình mặc cũng là bộ đồng phục cấp 3. Anh hoang mang nhìn những người xung quanh, hoảng hốt nghi ngờ chính mình.
“Cậu gọi tôi là… Nhất Nhất?”
Chu Nhất cau mày, ngả ngớn dựa người vào tường. Dường như cậu rất không hài lòng với biểu hiện hôm nay của anh.
Đoàn Trình Chi rất kỳ lạ, giống như anh không phải người của thế giới này. Chu Nhất này không phải Chu Nhất của anh, mình ở nơi này cũng không phải bản thân mình.
“Đoàn Trình Chi, hôm nay cậu rất kỳ lạ.”
Dường như Chu Nhất nhận ra có gì đó sai sai. Cậu đứng lên, bước đến gần anh. Bỗng dưng Đoàn Trình Chi lại nghe thấy Chu Nhất thuộc về anh đang gọi anh.
“Trình Chi, Trình Chi, Trình Chi.”
Đoàn Trình Chi mở mắt ra, thở hổn hển. Anh hốt hoảng một lúc lâu rồi mới nhìn thấy Chu Nhất. Cậu mặc áo ngủ, tay cầm khăn, hiển nhiên là đang lau mồ hôi cho anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không nói gì cả, chỉ kéo Chu Nhất vào lồng ngực mình. Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, nhất thời khiến anh không phân biệt được đâu mới là thật.
“Em về rồi.”
Chu Nhất ôm lại anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về Đoàn Trình Chi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-su-anh-trang/1024187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.