Hai người im lặng một lúc lâu.
Khương Điệu đậy nắp cơm hộp rồi đặt sang một bên, giống như một con ong trộm mật, muốn lén trốn đi, rồi một mình nhấm nháp.
Sau một lúc lâu, phía đầu dây có tiếng ho nhẹ như chứng minh sự tồn tại của mình: “Khụ.”
Khương Điệu mím môi, cố nín cười, ánh mắt nhìn về phía xa, long lanh trong suốt.
Cô cố ý hỏi:“Anh là ai thế?
Người bên kia trầm giọng, giống như tiếng đàn violon len lỏi vào lòng người: “Mới vài ngày đã quên rồi à?”
Khương Điệu đưa một tay ôm mặt, nóng hầm hập: “À....nhớ.”
Đang làm gì thế?” Phó Đình Xuyên hỏi.
Khương Điệu ngước mắt, trên đầu là cây bạch quả lá rợp trời, cắt ánh mặt trời thành vô số những mảnh nhỏ: “Ăn cơm trưa, anh thì sao.”
Trong lời nói của anh như mang cả ý cười: “Gọi điện thoại.
“Ơ....” Khương Điệu cố ý bình tĩnh đáp, nhưng âm cuối vừa rồi lại bộc lộ hết tức giận trong lòng mình: “Anh về Bắc Kinh rồi à? Em thấy dãy số là số Bắc Kinh.”
“Ừ.”
“Gọi sang đây có tốn tiền điện thoại không.” Khương Điệu hỏi. Ai nha, bọn họ còn chưa đâu vào đâu, giờ cô lại bắt đầu quan tâm tiêu dùng hằng ngày của anh là sao chứ.
Phó Đình Xuyên đứng bên cửa sổ mím môi, bình thản nói: “Không sao, vừa nhận làm đại diện thương hiệu, phí di động cũng được bao trọn“.
Khương Điệu nhớ ra, hình như là một tập đoàn viễn thông thì phải....
Người này, xuất sắc như thế, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-so/1975051/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.