Ai trên đời rồi cũng chết đi, bất quá chúng thần tiên có thể sống lâu hơn người phàm vài trăm hay vài vạn năm. Nếu tu luyện đạt thăng thành thượng thần thì có thể kéo dài đến vài trăm vạn. Trong khoảng thời gian dài đó, liệu họ có thể nhớ được bao nhiêu người, bao nhiêu việc xảy ra trong cuộc đời mình?
Tháng chín, đào hoa tàn rồi lại nở. Cảm đẹp nao lòng nhưng lại khiến cho người ta đau lòng.
Tôi từ Tây Hoang trở về khi trời đã sang thu. Sinh khí trong người đã chẳng còn lại được bao nhiêu, nhờ vào trái tim Linh Tước mà không phải chịu nổi đau bị chướng khí dày vò nhưng nhẩm tính ra thì có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được ngắm hoa đào nở rộ. Vì thuốc dùng càng lúc càng nhiều nên cả ngày thời gian thanh tỉnh chẳng được một tuần trà, thường là đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Đã sắp 3 tháng trôi qua, A Ly vẫn không một lần quay trở lại. Tôi chợt nhớ có một lần phát bệnh hôn mê liền mấy ngày mấy đêm. A Ly lúc đó cứ ở bên giường thổi mãi một khúc Trường Lạc tôi yêu thích. Cho đến khi tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tái nhợt của hắn đang mỉm cười, tay điểm vào chóp mũi tôi nheo mắt trêu chọc: "Nàng thích ngủ như vậy sau này tẩm điện của chúng ta cứ đặt là Đông Miên điện đi. Lúc đó kéo hắc vân bao phủ suốt mùa đông để nàng ngủ thật ngon có được không?".
Những ký ức đó tựa như mộng đẹp nhưng là loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-sinh-tam-the-thap-ly-dao-hoa-thien-kiep/1272097/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.