“Nha ~ đây là tiểu nha đầu chỗ nào đây? Chiết Nhan, ngươi lại trộm được ở đâu đó?”
Rơi vào mắt nàng là một nam tử có dung mạo vô cùng yêu nghiệt, thật sự có thể dùng từ yêu nghiệt để mà hình dung, còn đẹp hơn cả nữ tử nữa.
“Chỗ nào chứ? Tiểu nha đầu này vô cỡ ngã vào rừng đào của ta, ta lại thấy nàng không có chỗ để đi nên mới cho nàng ở lại chỗ này, tiện thể thay ta xử lý rừng đào.” Chiết Nhan buông bình rượu trong tay xuống ngẩng đầu lên nói.
“Ngươi cũng không nhìn người ta chỉ là một tiểu cô nương, ngươi cũng không xấu hổ sai nàng đi làm việc nặng? Một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc.” Bạch Chân là một nam tử mà bất cứ ai cũng phải mê đắm bởi cái khí chất vốn có và nhan sắc hồ tộc đã hơn người khác rất nhiều, đương nhiên Cẩm Thư cũng không hề dao động trước nhan sắc làm cho người khác cảm thán đó.
“Nếu thượng thần có khách vậy Cẩm Thư lui trước.” Cẩm Thư đứng dậy định rời đi thì bị Bạch Chân ngăn lại.
“Đừng khách khí, ta không phải khách? Không cần lo cho ta ngươi cứ tùy ý là được.” Theo Chiết Nhan lâu như vậy, Bạch Chân cũng tùy ý như vậy.
“Ngươi ngồi xuống đi! Chân Chân lại không phải người ngoài.”
Nhưng mà trong mắt nàng cả hai người đều là người ngoài đó, có được không?
“Tới tới, ngồi xuống.” Bạch Chân kéo Cẩm Thư ngồi xuống, vừa vặn ngồi giữa hắn và Chiết Nhan, nàng không thoải mái hơi lui về phía Chiết Nhan một chút.
Cẩm Thư ngồi ở giữa như người rót rượu giúp chủ tử vậy, nhưng Chiết Nhan và Bạch Chân uống rượu đều dùng bình để uống……
“A Thư, đã hái đào ở phía đông nam kia chưa? Chỗ đào kia là ngọt nhất, còn không hái sẽ bị tiểu ngũ ăn sạch.”
“A Thư, chúng ta đến phủ Chân Chân kéo hắn ra khỏi chỗ hoang vắng kia đến đây chơi đi.”
“A Thư, rượu đào hoa hôm qua là ngươi chôn sao? Cũng không biết dưới đó còn bao nhiêu rượu ngon lâu năm.”
“A Thư, ngươi lại đây, thấy ngươi lớn nhanh như vậy chúng ta làm chút y phục và giày mới.”
“A Thư, sách y ta đưa ngươi nhớ được nhiều không? Lại đây đọc cho ta nghe xem?”
“A Thư, đồ ăn ngươi làm thật không tồi, không nghĩ tuổi nhỏ như ngươi lại có trù nghệ tốt như vậy.”
“A Thư,……”
“A Thư,……”
“Còn gọi A Thư hả?” Bạch Chân chậm rãi đi tới nhìn đến Chiết Nhan nằm nghiêng ở đó uống rượu miệng còn lầm bẩm gọi Cẩm Thư.
“Sao ngươi lại tới đây? Nhìn thấy A Thư sao?”
“Nàng thay ta đi tìm Tất Phương rồi.” Bạch Chân tìm một chỗ ngồi xuống.
“Nàng mới bao lớn? Sao ngươi lại kêu nàng đi tìm Tất Phương?” Tất Phương chạy rất nhanh?
“Nha ~ ngươi đau lòng sao? Tuy rằng ngươi vừa làm cha vừa làm mẹ kiêm sư phụ nuôi nàng hai vạn năm nhưng không phải ngươi vẫn luôn sai sử nàng sao?” Bạch Chân nửi thật nửa giả nói ra suy nghĩ của Cẩm Thư.
Không phải Chiết Nhan nàng nào cũng sai sử nàng thì nàng cũng đâu chủ động nói giúp hắn tìm Tất Phương?
“…… Ta vui ~” nàng cũng không cự tuyệt mà! Chiết Nhan đứng dậy đi ra ngoài.
“Chiết Nhan, ngươi đi đâu?” Bạch Chân hỏi.
“Đi tìm nàng chứ đi đâu! Vạn nhất nàng lạc đường thì làm sao bây giờ? Ta sẽ thuận tiện tìm Tất Phương về.” Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Chiết Nhan đâu nữa.
Bạch Chân cười lắc đầu, sau đó uống một ngụm rượu……
Chiết Nhan tìm được Cẩm Thư ở đông hoang Tuấn Dật sơn, là giao giới giữa tiên giới và nhân gian, Cẩm Thư đứng cạnh Tất Phương điểu nhìn chằm chằm kỳ cảnh trên không trung.
Đông hoang Tuấn Tật sơn, bảy mươi hai con chim ngũ sắc bay thẳng lên trời……
“Đây là tình cảnh lúc Mặc Uyên được sinh ra, chẳng lẽ Mặc Uyên chuyển thế?” Chiết Nhan kinh ngạc nhìn về phía những con chim ngũ sắc, trong giọng nói lộ rõ sự vui vẻ.
Lúc nghe thấy tiếng Chiết Nhan, Cẩm Thư quay lại nhìn hắn, giọng điệu và ánh mắt vui sướng kia của hắn rơi hết vào trong mắt nàng nhưng nàng vẫn nói sự thật cho hắn biết: “Đây là thái tử tương lai của thiên tộc giáng sinh, do trưởng tử của thiên quân và Nhạc Tư nương nương sinh ra.” Không phải Mặc Uyên……
“Hả? Sao tiểu nha đầu nhà ngươi lại biết được nhiều vậy?” Chiết Nhan cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Cẩm Thư và cũng thấy sự tránh né trong đó.
“Vừa khéo biết thôi!” Cẩm Thư xoay người nhìn về phía đông hoang Tuấn Tật sơn: “Thượng thần, thế gian không tồi, Cẩm Thư muốn đi xem.”
Chiết Nhan gật đầu: “Đây là chuyện tốt, muốn đi thì đi thôi! Sớm trở về một chút, mấy năm nay khẩu vị cũng bị ngươi dưỡng thành kén chọn ăn cái khác không quen.”
“Được!” Cẩm Thư quay đầu mỉm cười với hắn.
Chiết Nhan nhìn thấy nụ cười của Cẩm Thư hắn cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều, nhưng hắn không hề nghĩ tới Cẩm Thư vừa đi lại giống như được sinh ra ở thế gian vậy, không ngừng đi đến nhân gian.
Tuy rằng cũng chỉ mất mấy canh giờ nhưng ở nhân gian mất tới mấy tháng, Chiết Nhan sợ tiểu nha đầu này bị mấy hoa hoa công tử ở thế gia lừa đi thế là hắn cũng đi xuống trần gian, thứ nhất giám sát, thứ hai còn được ăn cơm nha đầu đó làm……
Một ngày kia Cẩm Thư cũng đi đến thế gian vài canh giờ lúc trở lại Bạch Chân và Chiết Nhan còn đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng kia, hai người cảm nhận được khí tức của Cẩm Thư mới mở mắt nói:
“Đã trở lại?” Chiết Nhan
“Tiểu nha đầu còn biết trở về? Hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi, ngươi không nhớ rõ sao?” Bạch Chân tươi cười giống như đang có kinh hỉ chờ nàng vậy.
“Sinh nhật của ta?” Hình như đúng rồi, tuy rằng nàng chưa bao giờ nói nhưng không đại biểu hai thượng thần này không biết.
“Nói đi! Nghĩ xem muốn quà gì nào?” tuy Bạch Chân không thân cận với nữ tử nhưng Cẩm Thư là ngoại lệ, những nữ tử kia không một ai không mê luyến dung mạo của hắn nhưng tiểu nha đầu Cẩm Thư này lại không giống vậy.
“Đa tạ Bạch Chân thượng thần hảo ý, nhưng……” Tuy rằng nàng không muốn cái gì nhưng không thể làm hắn mất mặt được.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không cần gọi thượng thần gọi ta là Bạch Chân là được!”
Cẩm Thư xấu hổ cười, không biết nên làm như thế nào cho phải, nàng nhìn Chiết Nhan xin giúp đỡ.
“Khụ khụ khụ ~ Chân Chân à! Quà tặng thì chính mình đi chuẩn bị mới tốt.” Chiết Nhan vừa nói vừa biến ra một cái tỳ bà?
Tỳ bà, là nhạc cụ gảy, bát huyền loại huyền minh nhạc cụ. Hình nửa quả lê, có bốn dây, dây đàn là dùng sợi tơ chế tạo thành, thoạt nhìn làm từ vật liệu hiếm, còn tổng thể là làm từ gỗ đào.
“Tỳ bà?” Cẩm Thư kinh ngạc.
“Oa! Chiết Nhan, ngươi bở được dùng gỗ đào kia của ngươi?” Bạch Chân cũng rất kinh ngạc, sau đó hắn nói: “Ta đương nhiên cũng có, A Thư, bắc hoang kia của ta tuy rằng hoang vắn như bên cạnh cũng có một biển san hô, ta hái vài nhánh cho ngươi ngắm cảnh.”
Còn có người nhớ đến sinh nhật của nàng nàng đã rất vui rồi, còn có quà sinh nhật nữa chứ, nàng cảm động phát khóc một lát sau mới nói: “Cảm ơn ~”
“Sao ngươi phải khách khí như vậy chứ?”
Cẩm Thư cười cười, trong lòng luôn nói tiếng cảm ơn.
“Chân Chân, ngươi lấy cái đồ màu đỏ trên tay ngươi xuống đi, chỗ ta cũng không có chỗ để!” Chiết Nhan là phượng hoàng, ngũ hành hỏa, tất nhiên nó không thể tồn tại ở rừng đào được.
“……” Hắn vẫn xem nhẹ vấn đề này: “Vậy ngươi đưa tỳ bà, A Thư biết sao?”
Chiết Nhan ngẩng đầu nhìn phía Cẩm Thư, giống như cũng không biết nàng có hiểu nhạc lý hay không thôi, hắn nhìn nàng ở thế gian nhìn đàn tỳ bà nhiều hơn một chút, hắn cũng nghĩ cây đàn này rất hợp với nàng nên mới làm……
“Ta chỉ biết gẩy cầm……”
“Biết nhạc lý là được!” giữa các nhạc cụ có lẽ có điểm chung, hắn vẫy tay gọi Cẩm Thư lại: “Lại đây, ta dạy ngươi đàn tỳ bà.”
Cẩm Thư đi đến trước mặt hắn Chiết Nhan cũng thuận thế kéo nàng vào lòng, hai bàn tay to cầm lấy bàn tay nho nhỏ của Cẩm Thư vô cùng nghiêm túc làm mẫu.
Bạch Chân nhìn thấy cảnh này cảm thấy có hơi khó chịu nhíu mày.
Cả người Cẩm Thư dựa vào ngực Chiết Nhan làm cho nàng ngẩn người, độ ấm cơ thể truyền qua lớp y phục mỏng manh làm cho mặt nàng đỏ bừng, lúc này Cẩm Thư vẫn giống như đứa trẻ 7 8 tuổi nhưng nội tâm của nàng không phải là một đứa trẻ 7 8 tuổi không rành thế sự nữa.
Tóc Cẩm Thư truyền đến một hương thơm nhàn nhạt làm trái tim hắn(Chiết Nhan) khẽ run một chút, hắn ném đi ý tưởng không thực tế ở trong đầu mà chuyên tâm truyền thụ phương pháp tấu đàn tỳ bà.
Hai người đụng chạm dường như cũng làm độ ấm xung quanh nóng lên, lần đầu tiên nàng thân mật với một nam tử như vậy, Cẩm Thư cảm thấy có chút rung động……
Tác giả có lời muốn nói: Nói tam sinh tam thế giống như chỉ có Bạch Thiển một người quá quá sinh nhật.