Kính Nguyên năm thứ tư giữa hạ, Hồng Ngọc quận chúa phủ Tĩnh An Vương từ Vãn Anh sơn trang tại Lệ Xuyên trở lại kinh đô Bình An thành. Bởi vì Hoàng thái hậu đương triều ra một đạo thánh chỉ, đem nàng gả cho một vị tướng quân mới đánh thắng trận, triệu nàng lập tức hồi kinh. Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc từ nhỏ đã mất đi chỗ dựa, lúc nàng sáu tuổi, phụ thân nàng Tĩnh An vương gia chết trận nơi biên cương, một năm sau, mẫu thân nàng Tĩnh An vương phi bạo bệnh không dậy nổi, chống cự được nửa năm, đến lúc nàng bảy tuổi thì không thể chống đỡ được nữa đành theo xuống đoàn tụ với phụ thân nàng. Từ đó, phủ Tĩnh An vương lớn như vậy chỉ có duy nhất một mình nàng. Song thân mất sớm, Hồng Ngọc quận chúa trở nên sớm hiểu chuyện, nhận được ý chỉ của Hoàng thái hậu, không hề giống như các công chúa khác trước tiên phải đi thăm dò Phò mã xem có hợp ý hay không. Nếu như không hợp ý, nàng công chúa nào không được sủng ái liền chỉ biết khóc lóc chấp nhận gả đi, còn nàng nào được sủng ái thì lại khóc rồi khóc lớn hơn, không chịu gả, hơn nữa còn đem hoàng cung náo loạn một hồi. Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc, nàng là một quận chúa khiến người ta an tâm, một không đi thăm dò quận mã xem có hợp ý hay không, hai không khóc lóc. Nàng không nói hai lời liền cầm khung thêu bước lên xe ngựa, một bên bình thản thêu giá y cho mình, một bên tính toán hoạt động trong ngày, một ngày không hơn không kém đã trở lại Bình An thành. Kết quả vừa vào thành mới được báo, nói hôn ước bị hủy bỏ, người đưa tin đã được phái đi vương thành từ sớm, ước chừng bọn nàng đã bỏ lỡ nhau trên đường. Trong cung truyền tin đến, nói hôn ước hủy bỏ, chính là bởi vì vị tướng quân bị ban hôn kia vì không diệt được Bắc Vệ, cảm thấy hổ thẹn với An gia, lời nói quá mức chân thành khiến Hoàng thái hậu xúc động vô cùng, liền theo ý tướng quân, đem việc này dẹp bỏ. Thị nữ của Thành Ngọc Lê Hưởng tính khí nóng nảy, biết được nguyên nhân này, liền bốc hỏa: "Không diệt được Bắc Vệ hổ thẹn với An gia? Không nói đến Bắc Vệ mấy năm gần đây binh hùng tướng mạnh, mấy lần giao chiến, hai bên đều có được có mất, chính là Bắc Vệ đang trong thời kỳ bất ổn, chúng ta bất quá chỉ đem chiến kỳ Đại Hi cắm tại Ngọc Độ Xuyên của Bắc Vệ! Hừ, hắn rõ ràng là viện cớ để không cưới quận chúa chúng ta!" Lê Hưởng nén nước mắt than thở: "Nhìn xem, quận chúa đã nhốt mình trên lầu chót hai ngày hai đêm, chắc là không chịu nổi nỗi nhục này, đau lòng tột độ, nô tỳ thật lo lắng cho quận chúa." Đại tổng quản Chu Cẩn mặt không đổi kiểm tra dược liệu trong tay: "Không cần lo lắng, cơm đưa vào ba bữa đều hết sạch, ban đêm còn kéo chuông đòi thêm bữa nữa." Lê Hưởng càng nóng ruột hơn: "Phải biết đau lòng cũng cực kỳ hao tổn tâm lực, ăn nhiều quá, cũng bởi vì quận chúa tâm lực hao tổn nhiều, tâm lực hao tổn nhiều, nói chung là vì quận chúa nàng quá mức đau lòng, quận chúa đáng thương của ta, ô ô ô........." Chu Cẩn nhìn nàng hồi lâu, lời nói có chút kỳ lạ: "Suy luận này của ngươi, ngược lại cũng có lý..." Lầu chót trong miệng Lê Hưởng, chính là lầu chót của Thập Hoa Lầu, tòa lầu thêu của Hồng Ngọc quận chúa tại Vương đô. Thập Hoa Lầu tại đây, là cao lầu bậc nhất kinh đô. Cao lầu mười tầng, so với chín tầng phật pháp tại ngôi chùa của Kinh Giao Quốc còn muốn cao hơn một đoạn, lại ngày đêm đóng cửa, cũng không biết dựng lên để làm gì. Càng nhiều năm, truyền thuyết về nó càng nhiều. Trong đó truyền thuyết nổi tiếng nhất chính là " Hoa thơm cỏ lạ bậc nhất đều quy tụ tại đây, mười tầng lầu đều cất giữ kỳ hoa dị thảo, châu báu cùng mỹ nhân." Truyền đi khắp nơi nói Thập Hoa Lầu là một thiên đường nhân gian. Thiên đường nhân gian không dám nhận, nhưng nói tới kỳ hoa dị thảo, châu báu mỹ nhân, Thập Hoa Lầu thật đúng là không ít. Tương truyền Hồng Ngọc quận chúa tròn một tuổi đã mắc một căn bệnh lạ, thần y khắp thiên hạ đều bó tay, không muốn trơ mắt nhìn đứa con gái yêu mất đi một mạng, Tĩnh An Vương bất đắc dĩ đành nhờ sự giúp đỡ của quốc sư. Quốc sư kê một toa thuốc mười bảy chữ: Xây cao lầu, trồng bách hoa, kiều dưỡng quận chúa mười lăm năm, bệnh sẽ tự giải. Tĩnh An vương gia nhận được toa thuốc, khẩn cầu hoàng đế ban ý chỉ, ba tháng liền nổi lên một tòa lâu mười tầng, tụ tập trăm loại hoa cỏ, đây cũng là nơi đến của kỳ hoa dị thảo khắp nơi. Lại nói đến châu báu. Năm đó Tĩnh An vương gia tìm khắp Đại Hi thu thập hàng trăm loại hoa cỏ, trong số đó có hai gốc cây đã tu luyện thành hình người, hoàng đế trong cung kia cũng không tìm ra được là loại kỳ hoa dị thảo nào, liền coi nó là báu vật vô giá. Hai gốc hoa yêu, một là cây lê chính là thị nữ Lê Hưởng của Thành Ngọc, một cái khác là cây cẩn hoa, cũng chính là vị Đại tổng quản đảm nhiệm trong ngoài Thập Hoa Lầu Chu Cẩn. Cuối cùng nói đến mỹ nhân, nói đến con người trong Thập Hoa Lầu, chỉ có duy nhất Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc. Nhưng Hồng Ngọc quận chúa nhan sắc vô cùng đẹp, thường khiến đám hoa cỏ trong lầu tự sinh xấu hổ, một mỹ có thể so với trăm mỹ, vì vậy các vị trong Thập Hoa Lầu nghiêm túc xem xét, bên ngoài truyền nhau nói bọn họ mỹ nhân nhiều, cũng không tính là nói bừa đi. Cái vị vẻ đẹp có thể so với trăm người, Hồng Ngọc quận chúa, vào sáng sớm ngày thứ ba xuất hiện với một đôi mắt thâm quầng, bước chân uể oải, ngoài cửa Lê Hưởng đã sớm nghênh đón, một bên đau lòng quan tâm ngọc thể quận chúa, một bên nhịn không được mắng: "Cái đồ quỷ tướng quân có mắt không tròng, không có được phúc phận làm phu thê với quận chúa, đó là tổn thất của hắn, bất luận thế nào, đau lòng tiều tụy không nên là quận chúa, quận chúa ngài nếu vì hắn mà hao tổn thân thể thật không đáng!" Thành Ngọc như không để ý đến lời nàng, gật gà gật gù đưa cho nàng một bọc y phục màu xanh, ngáp một cái: "Mang đi cẩm tú phường, bọn họ nhất định đang cần dùng tới." Lê Hưởng cầm bọc y phục khẽ há miệng, sợ hãi: "Đây là của ngài giá..." Thành Ngọc còn đang ngáp ngắn ngáp dài, tay che miệng, khóe mắt còn có lệ: "Ta mất hai ngày để sửa, thành kích thước của mười một công chúa, các nàng nhất định sẽ thích." Nhìn mặt Lê Hưởng còn mờ mịt, nàng chịu cơn buồn ngủ, giải thích: "Mười một công chúa tháng sau xuất giá, tự tay các nàng may hỉ mạt có phần quá sức, trình độ thêu thùa trong cung các nàng lại xem thường, nghe nói đi cẩm tú phường tìm giá y, chỉ đích danh Tô tú nương, mấy ngày nay Tô tú nương bị đau mắt, Cẩm tú phường trên dưới đều loạn cả lên rồi," nàng vỗ vỗ cái bọc y phục trong tay Lê Hưởng, khóe mắt lóe tinh quang: "Bọn họ đang cần gấp, chúng ta có thể trả giá, lừa chúng năm trăm lạng cũng không thành vấn đề." Lê Hưởng im lặng: "Như vậy là...Mấy ngày nay quận chúa ngài không phải vì bị cự hôn mà đau lòng?" Thành Ngọc dừng ngáp, sững sờ một lát, lật tức dựa khung cửa đỡ lấy đầu: "Thương tâm, thương tâm a, làm sao có thể không thương tâm, vị tướng quân kia, ách, vị kia...ừ...tướng quân..." Lê Hưởng dửng dưng nhắc nhở: "Tướng quân hắn họ Liên, Liên tướng quân." Thành Ngọc nghẹn một chút: "Ừ, đúng vậy, Liên tướng quân." Nàng nói: "Liên tướng quân chí huyết nam nhi, không diệt được Bắc Vệ, thề không thành gia, chí hướng rộng lớn, có phong độ, bỏ lỡ phu quân như vậy thật làm cho người ta tiếc hận suốt đời. Ai, là ta không có cái phúc phận này." Nói xong nàng cố gắng thở dài một cái, thán xong lại không nhịn được ngáp một cái nữa. Lê Hưởng có chút không nói nên lời. "Chuyện này đúng là không thể." Quận chúa nhà nàng nhanh trí giải vây cái ngáp không đúng hoàn cảnh: "Ngươi xem, cái chuyện thương tâm này, nhắc tới lại khiến ta không nhịn được muốn đi ôm hận trong chốc lát." Nàng đang buồn ngủ, đành nhân cơ hội tìm cớ: "Buổi trưa em không cần đưa đồ ăn lên, ta muốn đi ngủ, ách, ta muốn tự mình thông suốt, khi cần sẽ tự đi tìm điểm tâm." Vừa nói vừa bước chân vào phòng, tựa hồ suy nghĩ một chút, lại lui ra, đôi mắt ngấn lệ khốn khổ nắm lấy tay Lê Hưởng: "Mới sảy ra vụ kia, đừng để ta thất vọng lần nữa, năm trăm lạng, tuyệt không thể thấp hơn, hiểu không?" Lê Hưởng: "..." Lê Hưởng suy nghĩ thật lâu, lúc cơm trưa liền khiêm tốn cùng Chu Cẩn thỉnh giáo: "Quận chúa đây là thương tâm đến mức hồ đồ hay là căn bản không thương tâm chứ?" Chu Cẩn đang vùi đầu nhặt rau thơm khỏi bát canh củ cải, nghe vậy liếc nàng một cái: "Ngươi nói gì?" Lê Hưởng chống cằm suy nghĩ: "Nhìn có vẻ không thương tâm, nàng về Liên tướng quân cái gì cũng không biết, nhưng trên đường trở về lại phấn khởi thêu giá y..." Chu Cẩn tiếp tục vùi đầu vào công việc: "Chỉ cần không bị hòa thân đến cái nơi Bắc Vệ man di đó, nàng gả cho ai cũng được." Đại Hi thành lập đã hơn hai trăm năm, những công chúa, quận chúa đưa đi Bắc Vệ hòa thân, ước chừng nửa trong số đó thì bị đánh đập, người thì còn trẻ đã mất, hồn phách không thể trở về. Nghĩ vậy, Lê Hưởng thở dài, tiến tới giúp Chu Cẩn nhặt rau: "Nàng nói bỏ lỡ một phu quân như Liên tướng quân có thể khiến nàng phải ân hận suốt đời, ta không biết nàng đây là thuận miệng nói một chút hay là thật lòng nghĩ như vậy, theo suy nghĩ của ta..." Chu Cẩn mặt thâm trầm nhìn Lê Hưởng: "Nếu trong cung có người dò hỏi tính hình quận chúa, ngươi phải mô tả càng thê lương càng tốt, khiến Hoàng thái hậu có thể đau lòng cho quận chúa, khiến Hoàng thái hậu sinh chút áy náy thì càng tốt, tránh tương lai đem nàng đưa đi man tộc nguy hiểm...Bỏ cái móng vuốt của ngươi ra, đó không phải rau thơm, đó là hành, là hành ra thích ăn." Mỗi lần đến cuối tháng, Thành Ngọc liền cảm thấy mình là một quận chúa hết sức bi thảm, bởi vì bạc Chu Cẩn phát hàng tháng cho nàng luôn không thể duy trì được đến cuối tháng. Trước kia khi cha mẹ còn, nàng dĩ nhiên là cơm áo không phải lo nghĩ, cho đến khi hai người họ về cõi tiên, Thành Ngọc loáng thoáng nhớ lại, nàng đã qua cái thời gian tốt đẹp đó rồi. Việc xấu luôn không thiếu, nàng mà có nhiều tiền một chút là kiểu gì cũng bị lừa gạt, thường bị gạt là do tốn tiền mua chút trò vui khiến Chu Cẩn nổi giận lôi đình. Thí dụ như năm nàng mười ba tuổi, nàng xài bảy ngàn bạc chỉ để mua một hạt sen ngàn năm trong đài sen truyền thuyết của Phật tổ. Kết quả ngay ngày hôm sau, hạt sen đó đã nảy mầm, Lê Hưởng đem nó chuyển qua chậu, nàng kích động chờ đợi hai tháng, hai tháng sau trong chậu là mọc lên một cây lạc. Nhưng lần bị gạt linh tinh lặt vặt khác không phải là ít, có một lần Chu Cần vừa thấy nàng, tay trên bàn tính không kiềm chế được phát run. Sau đó, không có sau đó nữa, Chu Cẩn cảm thấy cứ để nàng giày vò như vậy cũng không phải là biện pháp, liền thu hồi tài chính của nàng. Cho nên, sau năm mười ba tuổi, Thành Ngọc bắt đầu trở nên nghiêm túc suy tính việc kiếm tiền, nghiên cứu hai tháng, phát hiện dễ kiếm tiền nhất là từ các tỉ muội công chúa của nàng, từ đó hăng hái tính toán bày mưu lập kế. Công sức không phụ lòng người, một năm sau, bằng thiên phú hơn người, Hồng Ngọc quận chúa tại tú phường một đường phỏng theo nét chữ người khác chép hộ bài học, một đường nâng cao trình độ lên mức hết sức cao thâm, trở thành vương đô đệ nhất tú nương cẩm tú phường, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của vương đô đệ nhất tổ chức chép hộ bài phi pháp Vạn Ngôn Trai. Dần dần Thành Ngọc hiểu rõ hơn cay đắng của cuộc sống, không bị người ta lừa bạc nữa, mà ngược lại bản lĩnh gạt người của nàng lại tiến bộ vượt bậc. Chiều ngày sau đó, Lê Hưởng quả nhiên từ cẩm tú phường mang về được năm trăm lạng bạc, ánh sáng rực rỡ chói mặt bày trước mặt nàng. Thành Ngọc thật vui vẻ đếm từ một đến năm trăm, lại từ năm trăm về một, móc ra túi tiền tùy thân trang bị đầy đủ, phần còn thừa lại cho vào hộp gỗ cất kỹ dưới gầm giường, còn dùng hai tấm thảm che lên. Sau khi đem tiền giấu kỹ, Thanh Ngọc nhanh chóng phẫn nam trang thành thiếu niên ăn mặc đơn giản, lặng lẽ cầm lấy bao bố đang bọc chậu Diêu Hoàng trên bàn, cao hứng bước ra ngoài. Hôm nay, Chu Cẩn phải đi kiểm tra sổ sách hai mươi mấy cửa hàng, Lê Hưởng thì vừa bị nàng sai đi tận thành tây xa xôi để mua bánh ngọt, vì thế nàng thuận lợi trốn khỏi Thập Hoa Lầu. Tới Lâm Lang Các vừa lúc đụng phải má Từ dẫn kiều nương và tì nữ xinh đẹp đưa tiễn thiếu niên công tử ra về, công tử cùng kiểu nương dây dưa không nỡ dứt trong mắt chỉ có đối phương, má Từ ngược lại một đôi hỏa nhãn kim tinh lập tức nhận ra Thành Ngọc đang đứng dưới cây liễu già đi tới. Thấy nàng tới, gương mặt già nua của má Từ kinh hỉ, không đợi phản ứng của mọi người, nhanh như gió bay đến trước mặt nàng, một bên Ngọc tiểu công tử, Trường Ngọc tiểu công tử nhiệt tình gọi nàng, một bên sợ nàng nửa đường đổi ý quay đầu chạy liền dứt khoát kéo lấy cánh tay đem nàng tiến vào trong lầu. Thành Ngọc mơ hồ nghe thấy thiếu niên công tử sau lưng hít một hơi khí lạnh hỏi kiều nương bên cạnh, giọng nói vạn lần kích động: "Hắn, hắn hắn hắn hắn chính là Ngọc tiểu công tử trong truyền thuyết?" Thành Ngọc vừa theo chân má Từ vào trong lầu, vừa cảm khái quá khứ đốt bạc tại nơi này phong hoa tuyết nguyệt đến mức trở thành truyền kỳ. Ngọc tiểu công tử tại thanh lâu sở quán ở vương đô chính là một truyền thuyết, nhắc tới danh hiệu Ngọc tiểu công tử, phàm là khách làng chơi có mấy phần kiến thức đều hiểu được. Năm đó mới mười hai nàng đã dùng chín ngàn bạc để mua đêm đầu tiên của hoa khôi Lâm Lang Các Hoa Phi Vụ. Số tiền này trước đó chưa có ai dám làm. Mà trước khi nàng trả giá số tiền này, nhiều năm toàn bộ Bình An thành, giá cả đêm đầu tiên của hoa khôi, một mực ổn định duy trì ở năm trăm lượng bạc. Ngọc tiểu công tử một phát thành danh, mặc dù nàng đi dạo thanh lâu không thường xuyên như các công tử quần là áo lượt khác, nhưng mỗi lần nàng xuất hiện, tùy ý thưởng cho tỳ nữ làm điểm tâm đều là bảy tám ngàn lượng, khiến các khách nhân khác vô cùng khó khăn trong việc gọi kiều nương qua tiếp, nàng chính là cái phá gia chi tử khiến người ta yêu thích không thôi. Má Từ chỉ hận không có kiều nương nào có thể giữ chân được nàng để mỗi ngày nàng đều đến Lâm Lang Các đốt bạc, nhiều lúc nửa đêm tỉnh mộng nhớ tới chuyện này, đều không hỏi ảo não, hận bản thân mình sinh ra quá sớm. Bỏ qua Má Từ cùng các cô nương gia ái mộ phá gia chi tử, Thành Ngọc quen đường tiến thẳng lên lầu hai, tiến về phía phòng Hoa Phi Vụ. Hai tiểu nha hoàn đang canh giữ bên ngoài phòng Hoa Phi Vụ. Thành Ngọc giương mắt nhìn: "Má Từ không phái người tới chào hỏi sao? Sao không thấy cô nương nhà ngươi ra đón?" Hai tiểu nha hoàn có chút lúng túng: "Cô, cô nương nàng..." Chậu dạ lạc kim tiền trên bàn đúng lúc tiếp lời: "Thược dược nàng căn bản không biết hoa chủ ngài tới, mới vừa rồi hai tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo, vừa tới cửa liền bị nàng cầm nghiên mực đánh đuổi, thược dược gần đây tâm tình không tốt." Thành Ngọc cho hai tiểu nhà hoàn lui ra ngoài, mở bọc bao bố ra, đem chậu Diêu Hoàng để lên bàn, tự mình rót một ly trà lạnh, ngồi xuống băng ghế cùng dạ lạc kim tiền tám truyện: "Ta nói, nàng ta là vừa ý ai mà không được đi?" Dạ lạc kim tiền cả thân cây lá xanh rung kịch liệt: "Hoa chủ anh minh." Hoa Phi Vụ là một gốc thược dược, cùng Chu Cẩn, Lê Hưởng giống nhau đều hóa thành hình người, bốn năm ở vương đô, muốn ở nhân gian tìm tình yêu chân thật. Kết quả sau khi nghe ngóng, nói ở phàm giới, có một nơi nữ tử có thể quang minh chính đại tiếp đón rất nhiều nam nhân, nàng ta liền gia nhập thanh lâu. Hoa Phi Vụ là hoa yêu từ trong núi rừng sâu đi ra, lúc đó sao mà biết thanh lâu là cái địa phương gì, trên đường hỏi một gã bán rau, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới chừng hai mươi lần, rồi mới chỉ cho nàng Lâm Lang Các. Nàng chạy đi nhìn một cái, chỉ cảm thấy bên trong hoa hoa cô nương rất nhiều, người cũng coi như đẹp, cái này cùng mình coi như hợp nhau, lại càng thêm quyết định, liền đánh bậy đánh bạ chỉ ba mươi lượng bạc mà bán mình. Hoa Phi Vụ ở tại thanh lâu đệ nhất vương đô, tự nhủ chính mình sống yên phận. Trong núi bọn họ những người vừa tới đều phải bái sơn đầu, Hoa Phi Vụ cảm thấy trong thành chắc cũng có quy tắc này, vận dụng hết kỹ năng nghe ngóng, biết được trong thành giới hoa cỏ đều do tòa lầu cao mười tầng ở thành bắc bảo hộ, hào hứng tìm một thời điểm dạ hắc phong cao, tự mình mang theo ba mươi lượng bạc bán mình chạy đến Thập Hoa Lầu bái sơn đầu. Lúc đó, vương của các loài hoa trong Thập Hoa Lầu Diêu Hoàng từ trong hôn mê vì cứu Thành Ngọc năm mười tuổi tỉnh lại, Hoa Phi Vụ ngốc nghếch lọt vào mắt xanh của hắn, không biết dây thần kinh nào bị chập đến mức cầu xin Thành Ngọc bớt chút thời gian rảnh rỗi đi tới cái địa phương Lâm Lang Các đem cô nương ngu ngốc kia chuộc ra. Có thể Diêu Hoàng lúc đó vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa có thanh tỉnh, mới đem chuyện này nhờ một hài tử mới mười hai tuổi. Mười hai tuổi Thành Ngọc đối với cái địa phương thanh lâu chỉ có một hiểu biết duy nhất, đó là nơi không dành cho nữ khách. Cũng may nàng luôn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung, Lê Hưởng vì để nàng thuận tiện hơn, ngày thường đều chuẩn bị cho nàng rất nhiều y phục nam tử. Nàng tùy ý chọn một bộ. Tiến vào Lâm Lang Các, thấy bên trong giăng đèn kết hoa khắp nơi tựa hồ đang chuẩn bị cho sự kiện gì đó rất trọng đại, nổi lòng hiếu kỳ, với theo túi bạc, tham gia náo nhiệt tiện giúp Diêu Hoàng chuộc người. Kết quả vừa uống nửa chung trà, trong vũ nhạc phiêu phiêu thấy Hoa Phi Vụ mặc y phục đỏ bước lên trên đài, múa xong một khúc, người xem bên dưới bắt đầu sục sôi trả giá, chỉ chốc lát đã từ một trăm lượng lên đến ba trăm năm mươi lượng. Thành Ngọc nghĩ trong đầu, nga, nguyên lai thanh lâu dùng phương thức như vậy để chuộc người. Luc đó Thành Ngọc còn chưa bị cái tên Chu Cẩn quản lý chi tiêu nên vẫn là bộ dạng của phá gia chi tử, mà tên phá gia chi tử này chỉ vì muốn mua cái đầu gắn trên quải trượng của lão Mã cũng có thể tùy tiện bỏ ra năm ngàn bạc. Nàng thấy Hoa Phi Vụ là một hoa yêu xinh đẹp, lại còn là người được vương các loài hoa trong Thập Hoa Lầu Diêu Hoàng coi trọng, sao có thể chỉ có giá ba trăm năm mươi lượng bạc được chứ? Nàng một hơi đem giá kêu lên đến bảy ngàn, so với giá cao nhất từ đầu đến giờ gấp hai mươi lần. Bảy ngàn bạc vừa ra khỏi miệng, dưới đài một mảnh tĩnh mịch, mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng, mọi người càng yên lặng, Thành Ngọc càng mơ hồ, hồi lâu, không chắc chắn hỏi mọi người: "Kia, vậy thì tám ngàn?" Hoa Phi Vụ thật ra đối với bạc không có khái niệm quá rõ ràng, chỉ là thấy sau khi Thành Ngọc nói tám ngàn, mọi người xung quanh càng yên lặng, nhìn Thành Ngọc càng thêm đốt con mắt, Hoa Phi Vụ cảm giác nàng cần phải nói gì đó để giúp Thành Ngọc giải vây, liền ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi mang tất cả bao nhiêu bạc tới?" Thành Ngọc móc ngân phiếu ra đếm, trả lời nàng: "Chín ngàn." Hoa Phi Vụ liền gật đầu một cái: "Ừ, vậy thì chín ngàn bạc đi nha." Thành Ngọc cứ hồ đồ như vậy đem bạc mua đêm đầu tiên của Hoa Phi Vụ. Chín ngàn bạc một phát thành danh, Lâm Lang Các cũng bởi vì giá chín ngàn bạc mà rạng rỡ, lập tức vượt lên tất cả đứng đầu trong danh sách mộng tiên lầu, trở thành đệ nhất thanh lâu. Tâm nguyện nhiều năm của má Từ đột nhiên được thực hiện, vui mừng đến phát xỉu. Trong bốn tiếng má Từ ngất đi, Thành Ngọc mới biết chín ngàn lượng chẳng qua chỉ để mua đêm đầu tiên của Hoa Phi Vụ mà không phải là cả người nàng. Bởi vì nàng là cái phá gia chi tử, nên cũng không cảm thấy xót xa, trong lòng ngược lại có phần vui vẻ, chỉ thấy người được Diêu Hoàng coi trọng, phải có giá như vậy mới xứng đáng. Khi đề cập đến vấn đề muốn chuộc Hoa Phi Vụ cần bao nhiêu bạc, má Từ hôn mê suốt đêm vừa tỉnh lại đánh giá cái người tiêu tiền như rác như nàng, không chút đắn đo kêu giá một trăm ngàn bạc. Thành Ngọc cảm khái, cho rằng giá tiền này là hoàn toàn phù hợp, nhưng thứ cho nàng không có nhiều bạc như vậy, liền dùng một chút điểm tâm rồi trở về nhà. Chuyện không xong, nhìn Diêu Hoàng Thành Ngọc cũng không có chột dạ, không thẹn với lòng giải thích với hắn: "Ánh mắt ngươi quá tốt, coi trọng cái hoa yêu quá mức quý giá, ta mua một đêm của nàng để cùng nhau nướng thịt uống rượu, không còn tiền để mua đêm thứ hai." Diêu Hoàng không thể tin được: "Ngốc như vậy thì quý cái gì? Chính nàng đem mình bán vào thanh lâu cũng chỉ có ba mươi lượng." Thành Ngọc thở dài: "Từ ngày nàng bị ngươi xem trúng, liền lập tức lên giá," xuất ra tám ngón tay: "Hôm nay mất chín nghìn lượng bạc mua nàng cả đêm, vì mua nàng, ngay cả tiền mua thịt nướng cũng không có." Lời này vừa nói ra liền bị Chu Cẩn cùng Lê Hưởng vừa trở về trong trang nghe được, Lê Hưởng có thể nhìn rõ cánh tay của Chu Cẩn khẽ run rẩy. Sau đó Thành Ngọc bị Chu Cẩn cấm túc trong Thập Hoa Lầu mười ngày. Đây là Thành Ngọc cùng với Hoa Phi Vụ, còn Hoa Phi Vũ cùng Diêu Hoàng thì vẫn là nghiệt duyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]