Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 65
Đầu giờ sáng hôm sau, Văn thị Tương Tân đem lời khai của Ôn Mật trình lên Liên Tống. Lúc đó Liên Tống và Tổ Thị đang đánh cờ trong một ngôi đình chờ mặt trời mọc.
Vì Đông Hoa Đế Quân đam mê mười chín đạo bàn* tinh trận, cho nên Cửu Trùng Thiên rất thịnh hành chơi cờ vây. Nhưng bây giờ hai người không cờ vây, mà là cờ Lục bác mà các Ma tộc rất thích.*tên khác của cờ vây
Tổ Thị không biết chơi cờ này, Tam điện hạ giỏi nhất ăn chơi đang tận tay dạy nàng.
Tương Tân chờ bên cạnh, đặt lời khai ở một góc bàn cờ, rồi lấy cái chặn giấy đè lên.
Đợi sau khi dẫn Tổ Thị đi hết một ván cờ, Liên Tống mới nhặt trang giấy kia lên mở ra xem.
Tương Tân đúng lúc bẩm báo: "Không có ép nhiều hắn, hắn đã khai ra những thứ này."
Tổ Thị hơi tò mò, hỏi Liên Tống: "Hắn nói sao?"
Liên Tống đưa lời khai đã xem cho nàng: "Tự xem đi."
Tổ Thị nhận lấy nhìn, thấy tờ trang giấy Ôn Mật cung khai nói: Ba ngàn năm trước, hắn gặp một nữ tiên trưởng tự xưng là cư sĩ Tàng Phong, lúc đó tiên trưởng kia bị một con hổ yêu bắt cóc, hắn cứu tiên trưởng kia. Tiên trưởng Tàng Phong biết hắn có chí muốn thành tiên bèn mang hắn đến Bát hoang có linh khí thịnh dễ tu tiên để trả ơn cho hắn. Mà tiên trưởng lại lo lắng một mình hắn ở Bát Hoang không nơi nương tựa, bèn cho hắn một lệnh bài, nói lệnh bài kia là bảo vật gia truyền của nàng, do một vị môn chủ đã qua đời của Trường Hữu Môn tặng cho tổ tiên nàng, hắn nhờ có lệnh bài nữa mà lên núi Lăng Môn, Trường Hữu Môn giữ hắn lại chăm sóc cho hắn. Hắn bèn mang lệnh bài lên Trường Hữu môn. Về phần bản lĩnh bố trí ảo trận trong động mộ, cũng là cơ duyên xảo hợp, hắn lấy được một quyển trận đồ nửa tháng ở tàng kinh các của Trường Hữu môn, sau đó lén lút nghiên cứu mấy năm, học được chút bản lĩnh từ trong tập sách kia.
Có vẻ như không phải nói dối.
Liên Tống lại hỏi nàng: "Có thể nhìn ra cái nào là thật, cái nào là giả không?"
Tổ Thị hỏi ngược lại: "Thủ hạ Văn thị của ngươi đích thân thẩm vấn vẫn có giả sao?"
Tương Tân thông minh, nghe vậy bèn cười nói: "Hồi bẩm Tôn thượng, điện hạ chúng ta từ bi, thường nói có đánh thì cũng chưa chắc khai hết, lời khai vừa giả vừa thật chắc chắn có giấu tâm tư của người bị thẩm vấn, nhưng chỉ cần tâm đủ sáng mắt đủ tốt, thì có thể phân biệt được thật giả trong lời khai, mấy lời khai như này chưa chắc không bằng lời khai có được nhờ đánh đánh giết giết, cho nên Văn Võ thị chúng ta cũng có quy củ, lần thẩm vấn đầu tiên từ trước đến nay là không dùng thủ đoạn."
"Điều này cũng khác người." Tổ Thị cười, nâng bàn tay trắng mịn lên chống cằm, ánh mắt nhìn vào lời khai kia: "Vậy tiểu tam lang biểu diễn cho ta xem thứ, lời khai này thật giả lẫn lộn như thế nào là được rồi."
Mùi hương Bạch Kỳ Nam bay tới theo gió, Liên Tống ngồi xuống bên cạnh nàng, Tổ Thị nghiêng đầu, sườn mặt hoàn mỹ của nam nhân lọt vào mắt, trái tim nàng chợt run lên, thấy Liên Tống cũng quay đầu lại: "Nhìn mặt ta làm cái gì?" Hắn mỉm cười: "Nhìn đây này." Ngón tay dài chỉ vào lời khai." Theo như lời Ôn Mật nói, vị tiên trưởng Tàng Phong kia thấy không yên lòng khi để một mình hắn lưu lạc ở Bát hoang, muốn bảo vệ hắn chu toàn nên mới đưa lệnh bài cho hắn, để hắn đến Trường Hữu Môn. Nhưng Bắc Hoang do Thượng thần Huyền Minh trị hạ từ trước đến nay rất bình yên, chứ đừng nói là hung hiểm. Tiên trưởng Tàng Phong kia đã là tu sĩ có thể đưa hắn qua cửa Nhược Mộc, vậy thì tu vi chắc chắn không tầm thường, nếu chỉ vì bảo vệ Ôn Mật ở được bình yên ở Bắc Lục thì có rất nhiều cách phải trả giá nhỏ hơn, không đến mức đưa bảo vật quý giá tổ tiên để lại, đưa Ôn Mật lên Trường Hữu Môn, nên biết việc trả ân tình bằng lệnh bài này chỉ có thể dùng một lần.
Hắn giơ tay hóa ra một cây nến trắng, tự đốt ngọn nến kia, nhìn Tổ Thị một cái: "Ta không không tin A Ngọc nàng không nghĩ tới điểm này."
Tổ Thị nhún vai: "Đúng vậy, lời khai này nhìn có vẻ đúng, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại khác." Nói xong gấp tờ giấy kia lại, đưa trả lại cho hắn.
Liên Tống nhận lấy lời khai, đặt nó lên ngọn nến đang cháy, ngọn lửa liếm vào, tờ giấy móng hóa thành tro: "Ôn Mật bịa đặt ra chuyện này là vì muốn giấu diếm gì đó, những thứ kia ta cần phải biết bây giờ." Liên Tống cười: "Chẳng qua, lời khai này khá thú vị, không biết A Ngọc có để ý không?"
Tổ Thị thật đúng là không để ý có điểm gì thú vị.
Liên Tống hỏi nàng: "Nghe thấy hai chữ Tàng Phong, nàng sẽ liên tưởng đến cái gì?"
Tổ Thị ngẩn ra, lập tức ngộ ra: "Hổ phách Tàng Phong!" Nàng lẩm bẩm: "Tàng Phong là tên của một loại hổ phách, là thứ hổ phách quý giá nhất. Nữ tu sĩ kia lấy hiệu là Tàng Phong, tương hợp với Thương Phách, lại có quan hệ không nhỏ với Trường Hữu môn, chẳng lẽ... Nàng chính là Ngu Thi Uyên?"
Liên Tống nhướng mày: "A Ngọc phản ứng rất nhanh." Hắn đưa tay dọn sạch nến trắng và tro trên bàn cờ: "Nếu Ngu Thi Uyên còn sống, nàng là một tu sĩ phàm nhân, lại không thể chứng đạo thăng tiên, có thể sống đến hơn ba vạn tuổi tất nhiên phải có dị bảo kéo dài tuổi thọ. Dị bảo kia không cần phải nói, tám chín phần mười hẳn là linh châu hệ Thổ. Bắc Lục này tuy nói là một thế giới hòa bình, nhưng trên người mang dị bảo thì rất dễ gặp tai họa. Nếu ta là Ngu Thi Uyên, ta cũng không dám để cho người ta nhìn ra tuổi thọ của mình không bình thường, chắc chắn tìm thời cơ giả chết thoát thân. Như thế, việc thi cốt trong mộ nàng có tuổi tác khác biệt cũng thông suốt. À, đúng rồi." Hắn vừa nói vừa lấy một quân cờ lên thưởng thức: "Mấy ngày trước các Văn Võ thị điều tra Trường Hữu Môn, phát hiện môn chủ và trưởng lão đời này hoàn toàn không biết môn tông bọn họ trước kia từng đến san bằng Thánh Sơn của Nữ Oa, càng chừa từng nghe đến linh châu hệ Thổ. Có thể thấy được, nếu Ngu Thi Uyên còn sống, thì cũng đề phòng lừa gạt hậu nhân Trường Hữu môn.
Tổ Thị gõ nhẹ lên bàn: "Tuy rằng nói ra nghe rất hợp lý, nhưng hết thảy chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi."
Liên Tống đặt quân cờ về chỗ cũ: "Cho nên chân tướng như thế nào còn phải điều tra lại."
Tổ Thị cầm lấy quân cờ Liên Tống để xuống: "Ngu Thi Uyên kia trông như thế nào, có thể đến chỗ Ngu Anh và Thần quân Thương Phách hỏi thử. Sau đó lại kêu Ôn Mật vẽ một bức chân dung của tiên quân Tàng Phong Tiên, so sánh thứ là biết."
Tương Tân vẫn luôn theo hầu bên cạnh lập tức quỳ lạy Tổ Thị: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Tổ Thị kinh ngạc nhìn về phía Tương Tân: "Ngươi là thân thị của tiểu tam lang, chỉ nên nghe theo lệnh của một mình hắn, tiểu tam lang còn chưa lên tiếng, vì sao đã quỳ gối lĩnh mệnh với ta?" Không tán đồng nói: "Như thế, đáng phạt."
Tương Tân cũng mới phát hiện hình như mình quá lanh lẹ, phạm phải kiêng kị, lập tức thỉnh tội.
Liên Tống lại coi như không có gì, cầm quần cờ khác lên: "Không phải chuyện gì, kêu Ôn Mật vẽ chân dung Tàng Phong đi."
Vẫn là Tương Tân chủ động thành thật hỏi: "Vậy điện hạ, phạt, phạt gì à?"
Liên Tống không nhìn hắn, chỉ nghiêm túc xếp quân cờ: "Phạt gì mà phạt, Tổ Thị Thần chỉ đùa với ngươi thôi, sau này đến chỗ Thiên Bộ lĩnh mười bình Quỳnh Tương, à, chỗ nàng hẳn là còn có bàn đào, bảo nàng lấy cho ngươi mấy bình. Đi đi."
Tương Tân sửng sốt, nhưng hắn phản ứng siêu nhanh, lập tức quỳ xuống cảm ơn Liên Tống, lại cảm ơn Tổ Thị, vui vẻ chạy đi.
Tổ Thị trân trối nhìn hắn: "Ngươi dạy dỗ thuộc hạ thế sao?"
Liên Tống xếp cờ, ánh mắt chăm chú trên bàn cờ: "Nếu không thì sao? Hắn hiểu chuyện như thế thì ta biết làm sao giờ, chí đành thưởng cho hắn thôi."
Tổ Thị không phân biệt được hắn có phải đang đùa hay không: "Hiểu chuyện ư?"
"Đúng vậy." Liên Tống nói: "Biết nghe lời ta và nàng không có gì khác sau."
"Vì sao không khác?"
Liên Tống ngước mắt. Trong nháy mắt, Tổ Thị chợt cảm thấy ánh mắt Liên Tống nhìn mình rất sâu, nhưng đợi nàng nhìn kỹ, lại chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đồng tử màu hổ phách xinh đẹp kia.
"Chúng ta đã lập Phệ Cốt Chân Ngôn với nhau, chẳng lẽ nàng sẽ hại ta sao?" Nàng nghe hắn hỏi.
Nàng phục hồi tinh thần lại: "Tất nhiên sẽ không: "Lại nói: "Ta chỉ cảm thấy..."
Hắn đã sắp xếp xong bàn cờ: "Không cần cảm thấy gì cả. Vẫn còn sớm, có muốn chơi thêm ván nữa không?"
Tất nhiên là nàng đồng ý rồi, đang gật đầu, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân.
Người đến mặc một bộ đạo bào xám bạc, là Tịch Tử Tự.
Hắn đến đây làm gì? Trong lòng vừa dâng lên nghi ngờ thì Tịch Tử Tự đã đi vào ngôi đình, đứng cách nàng vài bước, sắc mặt hơi tái nhợt, hỏi nàng: "A Ngọc, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Nắng sớm xé rách màn trời, chiếu xuống tia nắng mờ nhạt. Tổ Thị nhìn Tịch Tử Tự ngồi đối diện mình, thấy hơi đau đầu.
Mấy ngày trước khi hai người đến đỉnh Thương Lam lấy thân Nam Tinh Yêu, Tịch Tử Tự đã muốn ôn chuyện cũ với nàng, lúc đó nàng cảm thấy không cần thiết. Đêm qua sau khi gặp được Ôn Mật, nghe được Ôn Mật và Tịch Tử Tự nói mấy thứ liên quan đến quá khứ, nàng đại khái cũng hiểu được nỗi khổ trước kia của Tịch Tử Tự, tuy rằng chi tiết còn chưa hiểu lắm, nhưng cũng không tò mò đến mức muốn làm rõ ràng, chỉ cảm thấy ý trời cho phép, nếu tất cả mọi người đều có chỗ khác thì cứ quên quá khứ đi, không đáng nhắc lại.
Cho nên vừa rồi Tịch Tử tự đi vào trong đình, nói muốn nói chuyện với nàng, nàng vốn định khuyên hắn một câu đừng cố chấp quá khứ nữa, sau đó khéo léo từ chối lời đề nghị của hắn. Nào biết trước khi lên tiếng, Liên Tống đã đáp thay nàng. "Nói chuyện rõ ràng một lần cũng tốt." Hắn liếc nàng rồi nói với Tịch Tử Tự.
Tổ Thị sợ ngây người, bởi vì nàng nhớ rõ, Liên Tống không thích kiếp đó của nàng, cũng không thích Tịch Tử Tự. Nàng không hiểu vì sao hắn lại đồng ý giúp mình. Liên Tống đứng dậy, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ một câu: "Nói rõ ràng nàng không thích hắn, bây giờ không thích, về sau cũng sẽ không thích." Những lời này quả thực không đầu không đuôi, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đứng lên, vuốt cằm cười với Tịch Tử Tự: "Hai người từ từ nói chuyện, ta ra ngoài đi dạo một lát." Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, mà cứ cảm thấy nụ cười kia của Liên Tống hơi giả dối.
Tịch Tử Tự đến giờ vẫn luôn biết nàng không thích hắn, vả lại chưa bao giờ thích hắn, nàng còn cần nói rõ ràng gì với Tịch Tử Tự nữa?
Nàng đang đi trên bãi đất trống, Tịch Tử Tự đối diện đột nhiên nói: "Chuyện lúc trước của ta và Ôn Mật, A Ngọc nàng hẳn đã hiểu rõ rồi nhỉ."
Nàng gật gật đầu.
Tịch Tử Tự cười khổ: "Ngươi cũng không thèm để ý."
"Đã là quá khứ xa xưa, chúng ta đều không nên để ý."
Tịch Tử Tự không nghe lọt lời này của nàng, giọng hơi khàn: "Mặc dù biết nàng sẽ không để ý, nhưng ta vẫn muốn giải thích với nàng, vì sao trước đây Ôn Mật nói muốn thân thể và tu vi của nàng để phục sinh Ôn Phù, ta lại đồng ý." Đôi môi mỏng của hắn mím lại: "Trước đây ta lập Phệ Cốt Chân Ngôn với phụ thân Ôn Mật, nội dung là mãi mãi trung thành với hắn và Ôn Mật. Lúc đó Yêu lực trong cơ thể ta chưa được giải, yếu đuối vô năng, biết rõ lập lời nguyền này xuống thì đời sau sẽ mất đi tôn nghiêm, nhưng khi đó, ta muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn cần tôn nghiêm."
Tổ Thị ừ một tiếng: "Ta đã biết nỗi khổ tâm của ngươi, cũng hiểu ngươi, Tịch Tử Tự, ngươi có thể buông xuống rồi."
Có thể nói "Hiểu, buông xuống" với Tịch Tử Tự như thế, đã là sự nhân từ của Tổ Thị nàng rồi. Nên biết mặc dù Tịch Tử Tự có nỗi khổ riêng, thì sự tổn thương kiếp đó hắn và Ôn Mật đối với Hồng Ngọc đều là thật. Hồng Ngọc thì có tội tình gì? Nếu Hồng Ngọc không phải là nàng đi lịch kiếp thì hai người kia chẳng phải đã hại một tính mạng rồi sao. Cho nên mặc dù nàng hiểu Tịch Tử Tự, lúc này cũng khó nói ra hai chữ "tha thứ" với hắn. Hiểu hắn và khuyên hắn buông xuống, đã là thứ mà nàng có thể làm được trong giới hạn rồi.
Vốn tưởng rằng nàng nói lời này, Tịch Tử Tự có thể thấy thoải mái, nào biết thần sắc của hắn lại càng không tốt: "Nàng không nên hiểu cho ta, ta thật sự đã làm tổn thương nàng, ít nhất là lần cuối cùng đó, ta không phải bất đắc dĩ." Hắn chua xót nói: "Khi đó, Ôn Mật đưa ra đề nghị muốn tu vi và thân thể của nàng... Thực ra hắn nói không sai, nếu ta thật sự không muốn nàng chết, thì có thể bất chấp mọi thứ đi giết chết phụ thân hắn, chỉ cần phụ thân hắn chết, ta cũng không cần tuân theo chú thề đối với hắn nữa, nhưng ta không làm thế..."
Tổ Thị cũng nhớ tới lời xúi giục của Ôn Mật đêm qua, khó hiểu: "Cho nên, khi đó ngươi thật sự rất muốn ta chết?" Nàng vốn không nên tò mò, nhưng vẫn hỏi ra miệng: "Vì sao?"
"Bởi vì ta ti tiện." Thấy nàng khó hiểu, Tịch Tử Tự cười khổ một tiếng: "Khi đó lòng nàng chứa toàn đại đạo, là người có khả năng đắc đạo phi thăng nhất Hạo Thiên Môn. Ta không muốn nàng phi thăng, muốn có được nàng, Nhưng nàng một ngày còn làm tiên trưởng Hồng Ngọc, là tiểu sư thúc của ta, thì sẽ không sinh tình với ta." Hắn gian nan nói: "Ôn Mật muốn thân thể và tu vi của nàng, những thứ kia đều là thứ cản trở ta có được nàng, cho nên ta đã đồng ý với hắn. Ta chỉ muốn linh hồn của nàng thôi, khi đó ta đã chuẩn bị thân thể mới cho nàng, muốn ngươi trở thành một người khác. Nhưng sau đạo thiên lôi đoạt hồn đó đánh xuống. Kim quang lóe lên, hồn phách của nàng đột nhiên biến mất, sau đó..."
Sau đó xảy ra chuyện gì, Tịch Tử Tự mặc dù không nói tiếp nữa, nhưng kết hợp đôi câu vài lời của Ôn Mật, thì đã hiểu được chân tướng.
Sau đó Tịch Tử Tự gần như điên cuồng, giết phụ thân Ôn Mật, còn suýt nữa giết Ôn Mật.
Tổ Thị không thể che giấu sự khiếp sợ của mình, ngạc nhiên nhìn về phía Tịch Tử Tự.
"Ta tìm khắp nhân gian cũng không thể tìm được hồn phách của nàng, muốn xông vào Minh Ti, lại không tìm được đường." Ánh mắt nam tử đầy đau khổ: "Vì có thể tìm được đường đến Minh Ti, ta một lòng tu hành, sau đó đạp phá hư không, chứng thành đạo quả, có thể phi thăng lên Cửu Thiên. Lúc phi thăng, lại khôi phục trí nhớ, biết được thân thế thực sự của mình, sau đó ta vừa bảo vệ Phong Tự Ngọc Môn, vừa tìm nàng khắp nơi."
Hồi lâu sau, Tổ Thị mới phục hồi tinh thần lại: "Ta vốn tưởng rằng hôm nay ngươi kể chuyện cũ với ta, là muốn để ta tha thứ, nhưng nghe đến đây, lại cảm thấy dường như không phải như vậy." Nàng lẳng lặng nhìn Tịch Tử Tự: "Ngươi nói mấy năm nay vẫn luôn tìm ta, tìm được ta, là muốn làm gì đây, vẫn một lòng chấp niệm, muốn giam giữ linh hồn ta sao?" Nàng khẽ thở dài một tiếng: "Tịch Tử Tự, kiếp đó ta sống rất khổ, nhưng ta không cần bù đắp, ta chỉ hy vọng tất cả đều dừng ở đây."
Môi hắn run rẩy, như bị lời nói của nàng đâm bị thương. Hắn khàn giọng nói: "Ta biết." Sắc mặt trắng bệch, hốc mắt lại phiếm hồng: "Ta tìm nàng ba vạn năm, ta biết khi đó bản thân hoàn toàn sai, cũng từng ngày đêm hối hận." Hắn nhắm mắt: "Sau khi gặp lại nàng, lúc đầu ta còn có vọng niệm, nhưng sau đó ta đã biết mình mãi mãi không có cơ hội." Giọng hắn càng khàn hơn: "Nàng nói đúng, hôm nay ta tới tìm nàng, quả thực không phải vì cầu xin nàng tha thứ, bởi vì ta biết ta cũng không có tư cách. Thẳng thắn với nàng những điều này, để nàng biết ta vô năng, mềm yếu, ích kỷ và ti tiện, ta là muốn bản thân... từ bỏ hy vọng."Tổ Thị không nói gì.
Hai người im lặng một lát, Tịch Tử lại nói: "Kiếp đó nàng từng nói với ta, nàng không biết tình ái là gì, cũng mãi mãi không muốn biết, nhưng hôm nay, người nàng thích là vị Tam hoàng tử kia phải không?"
Tổ Thị ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Tử Tự.
Tịch Tử Tự lại không nhìn nàng. "Ta hy vọng nàng có thể sống tốt, nói những lời này cũng không phải vì có tư tâm, có lẽ nàng sẽ không thích nghe, nhưng ta không có quá nhiều cơ hội để nói chuyện với nàng, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn nói vào hôm nay." Hắn nhìn nàng: "Ta biết nàng và Tam hoàng tử kia từng lập Phệ Cốt Chân Ngôn với nhau. Sức mạnh của Phệ Cốt Chân Ngôn, ta đã thấy rồi. Ta không hy vọng nàng bị lời nguyền kia lấn át. A Ngọc, không, Tôn thượng." Hắn đổi cách xưng hô với nàng: "Ngài có nghĩ tới, có lẽ không phải ngài không hề thích hắn, chỉ vì bị lời nguyền kia vây hãm, mà hắn với ngài, có lẽ cũng như thế?"
Tổ Thị hơi sửng sốt.
Tịch Tử Tự ngước mắt nhìn, vẻ mặt vẫn lộ vẻ chán chường, nhưng trong ánh mắt quả thực là sự tha thiết thuần túy: "Tôn thượng từng chịu rất nhiều đau khổ, ta hi vọng Tôn thượng có thể gặp được lương nhân, nhưng lương nhân kia, có lẽ không nên là Tam hoàng tử điện hạ phong lưu kia."
Tổ Thị yên lặng một lát: "Một lời nguyền, có lẽ sẽ giam cầm hành động của ngươi, nhưng sao có thể khiến trái tim ngươi thay đổi được? Giống như đời kia, ngươi bị Phệ Cốt Chân Ngôn vây khốn, luôn phải phục tùng Ôn Mật, Ôn Mật hi vọng ngươi yêu Ôn Phù, nhưng ngươi có vì thế mà thật lòng yêu Ôn Phù không?"
Tịch Tử Tự khẽ chấn động, chợt không thể nói thành lời, chỉ có khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, trắng đến mức gần như sầu thảm.
Mặc dù từ đầu tới cuối nàng chưa từng thừa nhận mình thích Liên Tống, nhưng ẩn ý trong lời nói này, sao hắn còn nghe không rõ nữa. Lời hắn vừa nói, không thể nói hoàn toàn xuất phát từ tim gan, nhưng ít nhất vẫn có tám phần chân thành. Tự biết mình không còn cơ hội nữa, hắn cũng quyết định nhịn nỗi đau thấu xương kia xuống, tiếp nhận việc nàng đi tìm lương nhân khác, nhưng hắn quả thực khó có thể tin tưởng vị Thủy Thần phong lưu kia, không khỏi nói: "Nhưng Tam hoàng tử tiền án chồng chất, ta sợ hắn sẽ làm tổn thương trái tim ngài..."
Tổ Thị ngắt lời hắn: "Ngươi nói đúng, Tiểu tam lang đối xử tốt với ta, rất có thể chỉ là vì Phệ cốt chân ngôn, nhưng chuyện này cũng không có gì quan trọng."
Câu trả lời này khiến Tịch Tử Tự không thể chấp nhận: "Tại sao lại không quan trọng?"
Tại sao lại không quan trọng ư?
Bởi vì nếu vận mệnh không thể thay đổi, nàng chỉ có thể ở thế gian này ba năm nữa. Đến giờ, chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi.
Nàng không phải không biết kết cục của những thần nữ muốn chinh phục Liên Tống khiến cho lãng tử quay đầu là gì, nhưng cũng chưa phải không nghe nói Liên Tống phong lưu. Nhưng nàng rất ít hi vọng, không muốn có được trái tim của Liên Tống trong ba năm này, vì vậy Liên Tống đối xử tốt với nàng từ nguyên nhân nào đi nữa thì cũng cảm thấy không quá quan trọng, cũng không cảm thấy nếu Liên Tống thân thiết với nàng vì lời nguyền thì có gì khó chấp nhận. Quan hệ của hai người như đúng như không như gần như xa, cũng chưa từng khiến nàng lo được lo mất, bởi vì nàng không có thời gian để lo chuyện đó, nàng chỉ muốn tận hưởng cảm giác khi được ở bên nhau thôi.
Có lẽ vì nàng không hi vọng gì nhiều, nên cảm thấy rất vui vẻ vì sự ân cần của Liên Tống.
Số mệnh đặt ở trên đầu, nàng hiểu rõ thứ gì gọi là bữa tiệc nào rồi cùng sẽ tàn, nàng cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu xem Liên Tống bao dung cho nàng như thế là vì tình cảm gì, càng không muốn phỏng đoán tâm tình của hắn, lại càng không muốn đi phân biệt là hắn trời sinh phong lưu nên đã quen ân cần với người khác, nàng thật sự không có thời gian, cho nên nàng chỉ muốn ngây thơ theo đuổi cảm giác vui vẻ khi thích một người, hơn nữa còn cảm thấy điều này không có gì không tốt.
Có lẽ Tịch Tử Tự không thể hiểu được, nhưng nàng cảm thấy rất hài lòng với tình trạng hiện giờ, chẳng qua điều này cũng không cần phải nói tỉ mỉ với Tịch Tử Tự. Bởi vậy nàng chỉ nói với Tịch Tử Tự: "Tóm lại ta và tiểu tam lang... Ta tự có chừng mực, ngươi không cần quá quan tâm." Lại nói: "Ngươi đã quyết tâm bước ra khỏi quá khứ đi, vậy thì hãy quên đi, giữa chúng ta không có thù hận cũng không có giao tình, coi như hôm nay chúng ta mới quen, ngươi cảm thấy được không?"
Tịch Tử Tự ngừng thở. Đây đã là kết cục tốt nhất hắn có thể cầu được từ nàng rồi, sao còn thấy không tốt gì nữa. Nhưng nếu là hôm nay mới quen, vậy hắn tất nhiên không nên nhiều chuyện về nàng với Liên Tống. Một lúc lâu, hắn nói: "Được."
Tổ Thị đứng lên, cười hờ hững với hắn: "Thế đi."
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại Tổ Thị cười với hắn. Tịch Tử Tự nhớ kỹ nụ cười này, đè nén sự đau khổ và chua xót trong lòng, gật gật đầu.
Hắn nhìn Tổ Thị rời khỏi ngôi đình, đi về phía Liên Tống đang cho hạc ăn ở phía tây, đi được một nửa thì Liên Tống nhìn thấy nàng, vẫy vẫy tay với nàng, nàng bèn nhấc váy chạy như bay tới. Liên Tống chia cá nhỏ trong tay cho nàng, nàng ném con cá lên không trung. Hai con hạc vỗ cánh bay lên tranh nhau mổ, nhìn thấy sắp đụng vào nàng thì Liên Tống kịp thời ôm lấy nàng vào người bảo vệ, nàng rên lên một tiếng, góc váy tung bay trong gió sớm. Khi Liên Tống cho hai con hạc kia ăn, nàng chủ động lui ra phía sau hai bước, trốn ở phía sau Liên Tống, Liên Tống quay đầu lại cười nói với nàng câu gì đó, thì thấy nàng khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, vẻ mặt thanh tú linh động.
Tịch Tử Tự không muốn nhìn nữa, xoay người, đưa lưng về phía bọn họ đi ra khỏi đỉnh.
Tương Tân thẩm vấn nửa ngày, đáng tiếc vẫn chưa lấy được bức chân dung của tiên trưởng Phong Tàng từ chỗ Ôn Mật. Ôn Mật nói tiên trưởng Tàng Phong kia luôn đeo một bộ mặt nạ bạc, hắn chưa bao giờ thấy qua chân dung của nàng.
Liên Tống nghi ngờ Tàng Phong đưa Ôn Mật vào Trường Hữu môn là có tính toán khác, lệnh cho Tương Tân ở lại tiểu viện kia tiếp tục thẩm vấn việc này, lại lệnh cho các Văn Võ thị khác theo dõi Trường Hữu môn, vừa khắc phục hậu quả, vừa điều tra xem lệnh bài mà Ôn Mật sử dụng trước đó có liên quan đến Ngu Thi Uyên hay không... mặc dù không có được bức họa của Tàng Phong kia, nhưng nếu như lệnh bài mà Ôn Mật sử dụng trước đây có quan hệ với Ngu Thi Uyên, thì chuyện Tàng Phong là Ngu Thi Uyên này cũng đúng tám chín phần mười.
Đợi Tam điện hạ xử lý xong việc vặt, thì chạng vạng ngày hôm sau đoàn người lại trở về Phong Tự Ngọc Môn.
Không ngờ Tuyết Ý lại đến núi.
Tổ Thị đến xem Nam Tinh trước, mới về phòng nói chuyện với Tuyết Ý.
Từ hơn một tháng trước, khi Tổ Thị và Đông Hoa Đế Quân phân công việc đối phó với Khánh Khương, nàng đã gọi Tuyết Ý lại để thương nghị việc tìm kiếm Phong chủ Sắt Già để cầu linh châu hệ Phong.
Đông Hoa Đế Quân luôn cảm thấy Sắt Già đã ngủ say, nếu không thì sẽ không đến bặt vô âm tín hết hai mươi vạn năm như thế, nhưng Tổ Thị lại cảm thấy Sắt Già có khi vẫn tỉnh, đang ở ân đâu đó để nhìn thế gian này. Phong chủ sinh ra đã là Ma, với cái thân thế đó cộng thêm tính tình cố chấp, chuyện Tạ Minh lúc trước dùng thân hóa Minh Ti đả kích hắn lớn như vậy, hắn nản lòng thoái chí quy ẩn không muốn quan tâm thế sự nữa cũng là hoàn toàn có khả năng. Cho nên nàng dặn Tuyết Ý kêu cho các tiểu hoa tiên tiểu mộc tiên của Cô Dao truyền tin tức ra ngoài, nói từng thấy Tổ Thị Thần sau khi thức tỉnh thì đi tìm lại vật xưa, tìm được nhật ký của Hỏa Thần Tạ Minh.
Nhóm hoa cỏ một truyền mười mười truyền trăm truyền đi rất nhanh, những nơi nào có cây cỏ trong bát hoang đều nhận được tin tức này.
Tổ Thị cảm thấy, theo mức độ quý trọng của Sắt Già đối với Tạ Minh, thì nếu hắn quả thật còn tỉnh chưa ngủ say thì nghe nói có bản nhật ký của Tạ Minh ở Cô Dao, chắc chắn sẽ chủ động hiện thân.
Không ngờ, Tuyết Ý tọa trấn ở Cô Dao hơn một tháng, đến cả Tạ Họa Lâu cũng chạy tới hỏi hắn có phải nương nàng thật sự có bản nhật ký để lại ở Cô Dao hay không, nhưng Sắt Già vẫn chưa từng xuất hiện.
Bởi vậy Tuyết Ý hơi đồng ý với cách nhìn của Đế Quân: "Lời Đế Quân có lẽ không sai, Phong Chủ rất có thể là đang ngủ say." Đề nghị: "Tôn thượng không rời đây được, vậy có cần ta dẫn vài người đến nơi Phong Chủ có thể đang ngủ say để thăm dò hay không?" Lại nói: "Chỉ là có hai vấn đề, thứ nhất, trong Bát hoang này, nơi nào có thể là nơi mà Phong chủ ngủ say, xin nhờ Tôn thượng giúp cho ý kiến. Mặc khắc, Cô Dao ngoại trừ tứ thần sứ và Cốt Dung chúng ta ra thì đều là những tiểu tiên hoa tiên mộc có lòng như không đủ sức, nếu Tôn thượng cũng cảm thấy việc đi thăm dò Phong Chủ là đúng thì chúng ta còn phải mượn người của Tam hoàng tử điện hạ nhờ giúp đỡ."
Bây giờ cách đại kiếp nạn hôm đó còn có hơn hai năm. Chỉ cần có thể lấy được linh châu hệ Thổ và linh châu hệ Phong, tập hợp toàn bộ năm linh châu, thì Đông Hoa Đế Quân có thể bắt đầu tạo đại trận đối phó với Khánh Khương. Thời gian cũng vừa khéo. Chẳng qua, Đế Quân tuy là kỳ tài đại trận, nhưng đại trận thế này hắn chẳng thể tạo ra trong một sớm một chiều đực, để an toàn vẫn là phải để cho hắn chút thời gian, như thế thì cần phải tìm hai linh châu kia thật nhanh...
Tổ Thị suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị của Tuyết Ý có thể thực hiện được, nàng lấy bản đồ ra, khoanh tròn mười chỗ cho Tuyết Ý. Một là quê nhà Sắt Già, Nam Hoang Thiếu Hòa Uyên, một là nơi Tạ Minh sinh ra, Nam Hoang Đăng Bị Sơn, bảy nơi khác là nơi hai người Tạ Sắt ở với nhau lâu ngày, nơi thứ mười là Minh Ti. Tuy rằng Minh chủ đương nhiệm nói Sắt Già không ở trong Minh Ti, Đông Hoa Đế Quân cũng nói Sắt Già không thể ở Minh Ti, nhưng nghĩ tới năng lực ẩn núp của Sắt Già, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Tổ Thị vẫn liệt Minh Ti vào.
Tuyết Ý cầm bản đồ Tổ Thị đánh dấu xong thì lập tức đi tìm Liên Tống mượn người. Không bao lâu mặt ủ mày chau trở về, nói Tam hoàng tử quá keo kiệt, mình nói với hắn nhân thủ Cô Dao không đủ, muốn mượn mười người của hắn điều tra chút chuyện, hắn rất sảng khoái đồng ý, nhưng cuối cùng chỉ cho hắn mượn ba người. Có mười nơi muốn điều tra, chỉ ba người thì làm sao mà đủ.
Tổ Thị đã quên mình đứng bên nào, một lòng giúp Liên Tống nói chuyện: "Có thể gần đây Tiểu tam lang có nhiều việc, thủ hạ quả thật không đủ dùng." Nhưng thấy Tuyết Ý lo lắng như vậy, cũng rất đồng tình: "Vậy ta đi giúp ngươi hỏi thử xem có có thể mượn thêm hai người nữa hay không."
Khi Tổ Thị và Tuyết Ý đi tới trước phòng Liên Tống, Tam điện hạ vừa xem xong thư của Vệ Vị còn đang ở núi Ngô Sơn giả làm cầm thị của Cù Phượng.
Thiên Bộ chủ động giúp hai người mở cửa, Tổ Thị đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu tam lang, ta muốn mượn ngươi vài người để điều tra chút chuyện."
Liên Tống đang định cầm bút hồi âm cho hai tỷ muội Vệ Vị, nghe vậy thì dừng bút, dặn Thiên Bộ: "Rút mười người trong Văn võ thị, lại điều thêm mười thị vệ trong cung." Nhìn về phía Tổ Thị: "Mấy người này thì sao mà đủ, cho nàng hai mươi người, nàng cứ dùng tạm trước, không đủ thì nói với ta."
Tổ Thị ừ một tiếng: "Vậy ngươi cứ viết thư trước đi, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm." Nói xong dẫn Tuyết Ý ra ngoài. Đi được một đoạn xa thì hỏi Tuyết Ý: "Tiểu tam lang này không phải rất hào phóng sao? Có phải vừa rồi thái độ của ngươi không tốt, không đủ chân thành, cho nên hắn mới chỉ cho ngươi mượn ba người không?"
Tuyết Ý im lặng một lát. Hiểu rồi.
Phá án rồi, hẳn là vì ta chân thành quá, làm hắn tưởng người muốn mượn là ta, cho nên mới không cho mượn người. Tuyết Ý mặt không đổi sắc nghĩ.
Vị Tam hoàng tử này, đúng là tiêu chuẩn kép hàng thật giá thật. Ta thảm quá. Tuyết Ý lại mặt không đổi sắc nghĩ tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]