Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 51.1Tương Giáp Tiên thị là thủ lĩnh của Thập nhi văn thị của Nguyên Cực cung, từ khi Ám Chi Ma Quân Khánh Khương trở về tới nay, Tương Giáp Tiên thị vẫn bị phái ra ngoài làm việc, dẫn theo hai văn thị cùng hai võ thị thủ hạ, cùng nhau quan sát động tĩnh của Ma tộc.Tương Giáp tiên thị còn có một tên khác, gọi là Hàn Nhị Cao. Nhị Cao là chỉ hai vị thần quân thiên lý nhãn Cao Minh và thuận phong Cao Giác. Cái tên là do hai vị thần quân này tặng cho hắn, ý chỉ hắn là người giỏi việc, biết nghe lời, hai vị thần quân cũng rất bội phục hắn.Tương Giáp muốn dò xét tin tức thần ma quỷ yêu nào đó, bình thường sẽ đi theo đối phương ba năm tháng, có thể hiểu rõ hết tin tức muốn thăm dò, hắn cũng rất tự hào vì điều đó. Thế nhưng lại bị vấp ngay chỗ Khánh Khương. Theo dõi Khánh Khương chừng hai năm, mới đào ra được chuyện trên tây hoàng nhận tùy thân của hắn có tà lực. Chỉ tìm cái này thôi đã mất hết hai năm, thế nhưng rồi cũng chẳng biết tà lực kia là cái thứ gì. Nếu lại quan sát thêm nửa tháng nữa, hắn ở thực sự đã phá vỡ kỷ lục của mình, Tương Giáp Tiên Thị quả thực áp lực rất lớn.Cũng may trời xanh không phụ lòng người có tâm, gần đây, Tương Giáp Tiên thì cuối cùng cũng có một chút đột phá. Điều này thật sự rất may mắn, Khánh Khương gần đây sau khi thành thân, thì luôn làm theo truyền thống của ma tộc, hắn không hề ngủ riêng với thê tử.Nhìn chung, đó là những gì đã xảy ra. Bởi vì Khánh Khương là một ma quân rất cẩn thận, cho nên không thể lúc nào cũng có thể giám sát hắn được, cho nên mấy năm qua Tương Giáp bọn họ rất khó tìm được động thái khác thường nào. Lại bởi vì vị ma tộc này cảnh giác nhất là lúc đi ngủ, cho nên họ cũng không thể lạng tới lạng lui ở chỗ Khánh Khương vào buổi tối được. Nhưng ma hậu của Khánh Khương thì lại khác, mỗi đêm nàng đều ngủ cùng Khánh Khương, bởi vậy rất dễ phát hiện Khánh Khương mỗi đêm đều phải rời đi một lúc.Phản ứng đầu tiên của Túy U công chúa khi Khánh Khương nửa đêm không ngủ, tám chín phần mười là có người ở bên ngoài. Thật ra nàng có thể suy nghĩ một chút, với thân phận Khánh Khương thì nếu coi trọng nàng nương khác, cứ trực tiếp nạp tới làm ma phi là được, căn bản không cần mỗi ngày nằm trên giường nàng nửa đêm lại lén lút đi tìm người khác như vậy. Nhưng Túy U công chúa là một người tương đối kiêu ngạo, nàng tin tưởng phán đoán của mình cho nên càng tức giận.Bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, một khi đã ghen tị, vậy thì thật sự là chuyện gì cũng làm được, hơn nữa vì để bắt gian, tên đồ đệ ngốc cũng có thể không thầy tự biết trở thành thần thám. Huống chi Túy U cũng không quá ngốc. Túy U cẩn thận tìm hiểu nửa tháng, thăm dò Khanh Khương vốn đang mở một không gian trong hoa viên, mà cách để mở không gian nhỏ kia là dấu tay của Khánh Khương. Ngay cả Tương Giáp sau đó cũng không thể không thán phục, một người vì bắt gian, lại có được can đảm và trí tuệ như vậy, đã thế còn làm mọi thứ một cách rất hiệu quả. Khoảng thời gian đó Túy U công chúa một người đã làm xong công việc mà hắn và cấp dưới năm người mới có thể hoàn thành.Trong nửa tháng đó, Túy U đã quen với thời gian Khánh Khương rời đi và trở về, cũng quen thuộc con đường kia, muốn tìm hiểu vị trí cửa của không gian nhỏ ẩn trong rừng đá kia; Còn thành công khắc ra được dấu tay của Khánh Khương. Sau đó, nàng hừng hực ý chí chiến đấu sẵn sàng để bắt gian.Ngày chuẩn bị đi bắt gian, Túy U công chúa mới kể chuyện này cho thị nữ bên người mình, để thị nữ hậu thuẫn cho nàng trong hoa viên. Thị nữ không được can đảm như công chúa, sau khi biết được kế hoạch của công chúa thì cực kỳ sợ hãi, hoảng sợ bất an cả buổi chiều, bị thuộc hạ đang quan sát bên cạnh Khánh Khương phát hiện, báo cáo cho Tương Giáp.Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, khi Tương Giáp biết được kế hoạch của Túy U, đêm đó, hắn đã biến thành một con muỗi, sau khi Túy U say rượu đi vào không gian nhỏ trong rừng đá cạnh vườn hoa. Sau khi tiến vào không gian nhỏ kia, Tương Giáp nhìn ra không gian này không chỉ có một tầng, phỏng đoán đây hẳn là nơi Khánh Khương làm việc cơ mật. Tất nhiên, Tương Giáp cho rằng chuyện cơ mật của Khánh Khương tuyệt đối không phải là hẹn hò với cô nương khác.Tương Giáp thực ra rất muốn đi sâu thêm một chút, trực giác của hắn cho biết bí mật của Khánh Khương hẳn là ở tầng trong cùng của không gian này, nhưng Túy U vừa mới đến tầng thứ nhất đã bị phát hiện, bọn họ không có cách nào đi sâu hơn được nữa.May mà khi Khánh Khương đi ra, Tương Giáp đã né tránh thật xa, Khánh Khương không thể phát hiện ra hắn, chỉ thấy được Túy U công chúa khí thế hung hăng đến hỏi tội. Sắc mặt Khánh Khương không dễ nhìn lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Túy U, dùng sức nâng nàng lên vai, mang ra bên ngoài. Bởi vì tầng không gian này thoạt nhìn giống như một phòng luyện đan, khả năng để một đôi nam nữ ở đây làm chuyện mập mờ quả thực rất nhỏ, Túy U một lòng đến bắt gian nhất thời cũng có hơi mông lung, hiếm khi không có phản kháng, ngoan ngoãn mặc Khánh Khương khiêng nàng ra ngoài.(ui dễ thương vậy, ma tôn đại nhân cũng bất lực với cô vợ bé nhỏ)Cửa của không gian nhỏ ầm ầm hạ xuống, phòng luyện đan bị quấy rầy khôi phục lại bình thường, các đan sĩ bắt đầu làm việc bình thường. Tương Giáp nằm sấp trên một cái bếp quan sát nửa ngày, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, nơi này tuy rằng rất giống đan phòng, nhưng cũng không phải đan phòng. Bảy cái lò nằm cạnh nhau cũng không phải lò luyện đan, mà là lò đốt thi. Mà những đan sĩ tu vi cao thâm mà hắn tưởng, chẳng qua cũng chỉ là những thợ đốt bình thường mà thôi. Công việc của bọn họ là thiêu rụi từng cỗ thi thể của ma tộc từ trong không gian tầng thứ hai đưa đến.Những ma thi kia cũng có chút quái gở, thi thể cũng không có ngoại thương gì, nhìn không ra là nguyên nhân tử vong, nhưng thân chết hồn tan, thi thể trước khi bị thiêu đốt, thỉnh thoảng còn động đây một chút, giống như một người sống đang ngủ say vậy.Người thợ đốt lò hoàn toàn không có lưỡi, không biết nói chuyện, vì vậy Tương Giáp cũng không tìm hiểu thêm được thông tin gì cả. Hắn vốn định điều tra lại tầng thứ hai, nhưng con đường thông vào chi cho phép ra không được vào, mà cửa tầng thứ hai chỉ có khi Khánh Khương mới có thể mở ra, thật sự tìm không được cơ hội thích hợp để đến gần.Cách mấy ngày, lại có ma thi từ tầng thứ hai chuyển đến, có đôi khi nhiều, có đôi khi ít, nhiều thì mấy chục cái, ít thì một hai cái. Tương Giáp ở chỗ này nửa tháng, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại cũng không tra được nhiều hơn, chỉ là tăng thêm nguy hiểm mà thôi, bởi vậy vào một ngày khi ma thi chuyển đến hơi nhiều, công việc của nhóm thợ đốt lò nặng thêm thì hắn mạo hiểm trộm một cỗ ma thi giấu vào trong túi càn khôn bên người, thừa dịp Khánh Khương đến nơi này, thì tìm cơ hội chạy ra ngoài.*

Trong Kiến Tâm điện, chỗ nghị sự của Nguyên Cực cung, Tương Giáp sinh động kể lại những gì mình thấy với Liên Tống: "Trong không gian tầng thứ nhất có bảy lò nóng chảy, mỗi lò có hai người thợ lò làm việc. Lấy ma thi ra, đun sôi từ lò đầu tiên, đốt đủ một canh giờ sẽ đổi lấy một cái lò nóng chảy, đốt thẳng đến cái lò thứ sáu, ma thi kia sẽ bị thiêu thành một khối sắt đen to bằng bàn tay, sau đó lại đặt khối sắt kia ở trong lò nóng chảy cuối cùng đun nóng sáu canh giờ, khối sắt sẽ triệt để hòa tan. Điều đáng nói là trong lò thứ bảy có một hạt châu, vốn là viên minh châu trong suốt, nhưng đợi lò thứ bảy thiêu tầm một trăm khối ma thi, thì hạt châu kia sẽ chuyển sang màu đen, rồi sẽ có ma sứ đến lấy hạt châu kia, cũng không biết lấy về làm cái gì, một ngày sau trở về, nó lại là một viên minh châu trong suốt khác."Tương Giáp suy nghĩ rất chu đáo, để thuận tiện cho Tam điện hạ hiểu, còn vẽ một bức tranh thiêu tử thi tinh xảo của lò công, lúc này mở ra, là một bức tranh sống động, chi tiết nổi bật, ngay cả con muỗi nhỏ mà hắn biến thành bám vào góc nào của lò cũng vẽ rất rõ ràng.(chu đáo thế, điện hạ không được quên công lao của ảnh đâu đấy, hem thôi ảnh biến thành muỗi đốt á há há)"Đây là thuộc hạ." Hắn chỉ cho Liên Tống xem, giải thích: "Thuộc hạ nằm ở đây ba ngày, không dám bay lung tung, chỉ sợ bị phát hiện." Hắn cũng rất nghiêm túc: "Nằm ở đây, từ góc của thợ lò, sẽ nghĩ rằng ta là một vết bẩn."Hắn lại giải thích thêm về động cơ cải trang thành vết bẩn: "Thợ lò đốt xác không thích làm sạch, thấy có vết bẩn cũng không lau." Lại chỉ vào chỗ đốm loang trên bếp: "Đây là những vết bẩn thật sự, ta đã cố khác khiến cho họ không phát hiện rồi."Nói xong, hắn cảm thấy hứng thú giới thiệu những vết bẩn này: "Đây là vết bẩn hun khói, hơi nông một chút, nhưng diện tích lớn, loại này không biết là cái gì, dấu vết tương đối sâu. Ta đã dùng các phương pháp vẽ khác nhau, điện hạ nhìn xem, thuộc hạ có phải vẽ không tệ lắm không?"(em lạy anh, anh bớt lầy đi được không, má cười đau cả bụng)Sương Hòa được Tổ Thị phái tới nghe đứng bên cạnh nghe đến đây, cảm thấy tiên thị này quả thực có bệnh, nếu không phải ma thi hắn trộm trở về đã bày ở chính giữa điện Kiến Tâm, hắn quả thực phải hoài nghi rằng, câu chuyện kinh tâm động phách mà hắn dùng giọng điệu kia là lấy từ trong quyển sách nào của ma cung về kể, không đáng tin chút nào. Ngoài ra, họ không nói về Khánh Khương? Tại sao vị tiên thị không đáng tin cậy này lại thảo luận với họ về phương pháp vẽ vết bẩn gì...Càng đáng sợ hơn là, Tam điện hạ hình như cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, lại còn nghiêm túc thưởng thức với hắn, thỉnh thoảng còn bình luận hai câu: "Ừ, phương pháp mài mực này dùng được cũng được. Rất giống với bức tranh ma hậu hồi cung trước kia của ngươi."(hai anh cứ làm hề đi, em đi đây*_*)Chỉ là Tam điện hạ vẫn rất có chừng mực, không để cho đề tài bị kéo quá xa, câu tiếp theo đã đưa nó trở về: "Như ngươi vẽ, không gian nhỏ này mặc dù làm không giống nhau, nhưng mà một con muỗi cũng không có, nếu ngươi tùy tiện bay lung tung thì sẽ bị đám thợ lò phát hiện, nói không chừng sẽ khiến bọn họ hoài nghi."Tương Giáp liên tục gật đầu: "Đúng là như thế." Hắn vẽ một vòng trên bản đồ: "Cho nên sau khi thuộc hạ quen thuộc với phòng thiêu ma thi này, mới dám chậm rãi di chuyển, trong mười ngày tiếp theo, từ nơi này, di chuyển đến nơi này."Tam điện hạ suy tư một hồi, chỉ vài chỗ trên bản đồ: "Vậy nơi này, nơi này, cùng nơi này, hẳn là khu vực mù tầm nhìn mà ngươi chưa từng tỉ mỉ quan sát."Tương Giáp lập tức nói: "Mấy chỗ này quả thực chưa từng cẩn thận quan sát, nhưng cũng từng xem thử, quả thật không có chỗ nào đáng hoài nghi."Sương Hòa nghe bọn họ phân tích góc nhìn của muỗi nửa ngày, dần dần có chút buồn ngủ. Mấy cuộc họp thế này, Cô Dào cũng từng mở rất nhiều lần, hắn là thần sứ, tất nhiên cũng cần phải tham gia, nhưng hắn lúc nào cũng nghe một nửa rồi ngủ thiếp đi. Cho nên lúc này hắn cũng muốn ngủ, cũng không phải nhằm vào Liên Tống và tiên thị của hắn, mà thật sự đã là thói quen. Hắn suy nghĩ rất lung, nếu Tổ Thị biết Liên Tống tìm nàng là vì việc này, thì dù có phái Cốt Dung tới cũng sẽ không phái hắn tới. Điều này là để tốt cho mọi người.Và tại sao hắn đột nhiên đề cập đến chuyện này? Bởi vì Cốt Dung lúc này đang ở Cửu Trọng Thiên.Năm ngày trước, Tổ Thị theo Liên Tống rời khỏi cốc Triều Dương, vẫn chưa trở về Cô Dao mà trực tiếp tới Cửu Trọng Thiên. Ân Lâm thì hôm qua trở về Cô Dao, lấy bình Thiện Đức từ chỗ Tuyết Ý, nói muốn đưa nó lên thiên đình. Cốt Dung nhớ Tổ Thị, xin Ân Lâm dẫn nàng đi, Ân Lâm đồng ý. Cân nhắc đến pháp lực của Cốt Dung còn chưa hoàn toàn khôi phục, Ân Lâm bèn đưa Sương Hòa trước nay luôn chăm sóc Cốt Dung theo.Trong điện Hi Di, khi Liên Tống phái người đến, Tổ Thị với nói chuyện với Cốt Dung xong. Tâm trạng của Cốt Dung lúc lên lúc xuống, có hơi mệt mỏi, được Tổ Thị sắp xếp nghỉ ngơi ở gian trọng, nàng thì ở gian ngoài bàn chính sự với Ân Lâm. Nghe nói Liên Tống có việc tìm nàng, vừa thấy Sương Hòa ở bên cạnh nhàn rồi quá, nên mới phái hắn tới xem có chuyện gì.Liên Tống nhìn thấy Sương Hòa, có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nói nếu Tổ Thị thần bận, vậy làm phiền hắn ở bên cạnh nghe một chút, quay về kể lại cho nàng. Một nữ tiên mặt mày hiền lành lập tức mang ghế đến cho hắn, còn chêm cả trà. Sương Hòa cảm thấy bọn họ sao mà khách sáo quá. Sau đó, lại cảm thấy nữ tiên đưa ghế cho hắn thế này có ngủ gật cũng tiện.Hắn ngủ gật rất có kỹ xảo, đối với người không quen hắn thì căn bản nhìn không ra hắn đang ngủ gật. Hơn nữa hắn cũng rất linh mẫn, Liên Tống vừa ngừng trò chuyện với Tương Giáp thì hắn đã tỉnh táo lại. Sau đó đã nghe thấy Liên Tống hỏi hắn: "Tôn sứ có hiểu được không?"Hắn trấn định gật đầu: "Ừm, đại khái."Tam điện hạ cũng không hoài nghi: "Vậy phiền tôn sứ kể lại chuyện này cho A Ngọc, cũng gửi lời nàng rằng, ta đến Thái Thần cung một chuyến, mời nàng xong việc thì đến Thái Thần cung tìm ta." Nói xong đã đứng lên. Sương Hòa chợt khiếp sợ: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi thế mà gọi ngài là A Ngọc, có phải người đã nhớ..." Hắn vốn định hỏi ngươi có phải nhớ ra chuyện gì rồi không? Đột nhiên ý thức được lời này không thể nói, giật mình một cái, vội vàng sửa lời: "Có phải ngươi muốn lên trời không hả?"(*)(*)lên trời của anh là anh tống hỗn hào quá, dám gọi nhũ danh của bà cố cố cố tổTam điện hạ nhìn hắn, rất bình tĩnh nói: "Chúng ta bây giờ đang ở trên trời rồi."Tam điện hạ là người thận trọng, Sương Hòa vừa nói ra những lời này, làm cho Tam điện hạ cảm thấy đầu óc hắn có thể không được tốt lắm, cân nhắc một lát, hỏi lại Sương Hòa: "Vừa rồi ta hỏi ta và Tương Giáp nghị sự ngươi có nghe rõ hay không, ngươi trả lời là đại khái, không phải là vì khiêm tốn, đúng không?"Sương Hòa quả thực không phải là khiêm tốn, hắn đỏ mặt, rất không muốn thừa nhận, nhưng lại sợ nhầm lẫn, dùng ánh mắt trông mong gật đầu: "Ừ." Rồi lại lập tức bổ sung: "Nhưng ta cũng hiểu được một nửa." Tam điện hạ trầm mặc một hồi, quay đầu dặn Tương Giáp: "Ta một mình đi Thái Thần cung, ngươi theo Sương Hòa thân sứ đến  Hi Di bẩm báo chuyện vừa rồi cho Tổ Thị Thần, sau đó mời nàng xong việc đến Thái Thần cung gặp ta."Sau khi dặn dò việc này xong, Tam điện hạ suy nghĩ một lát, lần nữa nhìn về phía Sương Hòa, đánh giá hắn một lát: "Ta có một vấn đề muốn hỏi tôn sứ, kính xin tôn sứ chỉ giáo."Sương Hòa vốn còn đang cố gắng vãn hồi tôn nghiêm: "Vừa rồi ta chỉ là không nghe hết..." Lại nghe Liên Tống hỏi như vậy, có hơi bối rối: "Câu hỏi gì?Ngươi nói đi"Tam điện hạ hỏi: "Tổ Thị thần hẳn là rất thích khuôn mặt của tôn sứ nhỉ?"Tương Giáp nhìn Liên Tống một cái, theo hiểu biết của hắn đối với điện hạ nhà hắn, lời này hẳn là đang trào phúng Sương Hoa được điểm hóa thành thần sứ đều nhờ vào có gương mặt đẹp. Thật trùng hợp, hắn cũng cảm thấy như vậy.Nhưng ngay sau đó, Tam điện hạ lại hỏi Sương và một câu hỏi khá đứng đắn: "Lại nói tiếp, Tổ Thị thần tuyển thần sứ, là theo sở thích của nàng hay là cần cơ duyên gì khác?" Không đợi Sương Hòa trả lời câu hỏi đứng đắn này, hắn lại tiếp tục hỏi một câu: "Mấy vị thần sứ các ngươi, tướng mạo phong cách đều rất khác nhau, A Ngọc nàng... Thích nhất tướng mạo của ai?" Vấn đề này sao lại không đứng đắn như vậy.Lúc này, ngay cả Tương Giáp cũng có chút không hiểu điện hạ nhà hắn đang trào phúng hay là thực sự cầu chỉ giáo. May sao Sương Hòa là người có đầu óc đơn giản, không suy nghĩ nhiều, hắn cảm thấy Liên Tống rất thật lòng hỏi hắn Tổ Thị làm thế nào để điểm hóa thần sứ."Bốn vị thần sứ của chúng ta, đều do thiên mệnh chỉ thị cho tôn thượng, sau đó nàng mới ra khỏi núi tìm đến rồi điểm hóa chúng ta. Nàng không thể theo sở thích của mình điểm hóa thần sứ. Tất nhiên, ngài đều thích tất cả chúng ta." Sương Hòa trả lời như vậy." Nhưng nếu nói đến gương mặt..." Chuyện này hắn rất để ý, không cam lòng nói: "Ngài thích gương mặt của Cốt Dung nhất. Hơn ba mươi vạn năm qua, nàng thích nhất, nhớ nhất chính là Cốt Dung." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.Tam điện hạ nghe nói vậy, khẽ nhíu mày: "Cốt Dung kia, dáng vẻ rất tuấn tú ư?" Sương Hòa mặt không chút thay đổi: "Là rất kiều mị, ánh mắt lúc nào cũng ngập nước, thanh âm lại nũng nịu."Tam điện hạ hiếm khi không khống chế được biểu cảm: "Nàng thích nam tử kiểu như vậy sao?"Sương Hòa hoảng sợ: "Ngươi nghĩ gì thế? Cốt Dung là nữ tử!"Nhưng dường như cũng không phải là đáp án làm cho người ta vui vẻ, Tam điện hạ yên lặng một hồi lâu, mới một lần nữa hỏi: "Ngươi nói, hơn ba mươi vạn năm qua, người nàng nhớ nhất thích nhất... là một nữ tử?"(Há há, bất ngờ không anh zai)Sương Hòa nói: "Ừ." Rồi nhìn sang nam tử bên cạnh một cái, nhớ lại Ân Lâm từng  nói sau này tôn thượng thích nhất, nhớ nhung nhất thực ra là Thủy Thần. Nhưng mà, hắn chưa từng thấy dáng vẻ tôn thượng khi nhớ đến Thủy Thần, vậy hắn cũng không tính là nói dối. Hắn nói thêm: "Dù sao thì ta thấy như vậy."Tam điện hạ xoa xoa huyệt thái dương.Sương Hòa chột dạ hỏi anh một câu: "Ngươi làm sao vậy?"Tam điện hạ lắc đầu: "Không sao." Miệng thì nói không sao, nhưng, lúc rời khỏi điện Kiến Tâm, lại phải đỡ khung cửa một lát mới đứng vững đi tiếp.Tổ Thị căn bản không biết Sương Hòa đã nói gì về mình trước mặt Liên Tống, giờ đây, nàng đang ngồi ở điện Hi Di nghe Ân Lâm kể về tình hình của tộc Thanh Điều trong Triều Dương cốc sau khi họ rời đi.Ngày đó Liên Tống nói với nàng, chuyện của Quyên Nhĩ hắn đã xử lý gần hết rồi. Lúc đó nàng mặc dù không có hỏi nhiều, nhưng sau đó ngẫm lại, vẫn có hơi lo lắng, cho nên sau khi rời khỏi cốc Triều Dương, lấy cớ kêu Ân Lâm về Cô Dao một chuyến, để hắn ở lại thăm dò chuyện Quyên Nhĩ đã xử lý thích hợp hay chưa.Ân Lâm sau khi nhận được nhiệm vụ này cảm thấy, tôn thượng nhà hắn đúng là lo lắng không cần thiết đối với vị Tam điện hạ thiên tộc này, lúc này trong lòng hắn càng suy nghĩ, "Tam hoàng tử là người đi một bước, có thể tính là một vạn bước." Ân Lâm đánh giá.Trên bàn trà trước mặt, Tổ Thị bày một chậu hoa Cốt Dung thoạt nhìn không quá có tinh thần, đó là chính thân của Cốt Dung. Tổ Thị vừa dùng máu của mình để nuôi dưỡng bông hoa kia, vừa thuận miệng nói: "Chuyện là như thế nào?"Ân Lâm nói: "Đêm đó ở đông Tinh Lệnh, khi khi Tam hoàng tử dẫn ngài đi chữa thương, đã lệnh cho ta đưa nữ quân ra khỏi động,lúc đó hắn cho ta một cái mặt nạ da người, để cho ta đeo, dùng khuôn mặt kia bế nữ quân Di Hạ ra ngoài, đưa đến chỗ trưởng thị vệ trong Liêu Đài cung. Mà mặt nạ da người nọ, là gương mặt của một tiểu thị về trong Liêu Đài cung." Tổ Thị cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ nguyên thân của Cốt Dung, ánh mắt toát ra sự khó hiểu: "Tiểu tam lang, hắn......." Ân Lâm nói: "Cho nên nói Tam hoàng tử là người đi một bước tính một vạn bước." Hắn chuyển đề tài, nhắc tới một chuyện khác: "Tôn thượng cũng biết, lời đồn đại trong Triều Dương cốc về Tam hoàng tử và nữ quân Di Hạ vốn đã ồn ào huyên náo. Di Hạ nữ quân sau khi tỉnh lại, càng liều lĩnh mạo hiểm, tiến thêm một bước thúc đẩy lời đồn. Dưới sự trợ giúp của nàng, hầu như tất cả người trong thanh đều cho rằng nàng cùng Tam hoàng tử ở trong Tinh Lệnh đã trải qua một đêm mây mưa. Mà theo tổ pháp vương tộc Thanh Điểu, một thê tử chỉ có thể gả một chồng, nếu Vương Quân thất trinh với nam tử ngoài hôn nhân, thì đức không xứng vị, không thể làm vương quân. Đối thủ của Di Hạ nữ quân vội bắt lấy nhược điểm này của nàng, buộc nàng phải nhường ngôi." Hắn dừng một lát, trên mặt có chút khó hiểu: "Sau đó Di Hạ đã đi gặp Tam hoàng tử, cầu xin Tam hoàng tử giúp nàng."Tổ Thị nhíu mày: "Ngươi nghĩ tiểu tam lang đã giúp nàng như thế nào?""Hứa cho nàng một vị trí phi tần." Ân Lâm thản nhiên: "Nàng cam đoan với Tam hoàng tử, nói một khi nàng vượt qua khó khăn này, sẽ trả lại vị trí lại cho Tam hoàng tử." Nói xong câu đó, Ân Lâm bình luận ngắn gọn: "Nhưng một khi chuyện thành công, nàng có thể trả lại phi vị này hay không, cũng chỉ có nàng biết."Tổ Thị khó chịu: "Hoang đường."Ân Lâm cũng gật gật đầu: "Quả thật là hoang đường." Lại nói: "Theo như Tuyết Ý thăm dò thì Tam hoàng tử khi còn nhỏ từng đến chỗ Đấu Mẫu nguyên quân học hỏi, lúc đó Nguyên Quân phái đại đệ tử Linh Nhiêm thánh nữ chăm sóc cho Tam hoàng tử, Linh Nhiêm đối xử rất tốt với Tam hoàng tử. Nghe nói Tam hoàng tử khi còn nhỏ cực kỳ cao ngạo, không để ai vào mặt, mà Tam điện hạ như vậy, mặc dù đi học nhưng vẫn không bái nhập làm môn hạ của Nguyên Quân, lại tình nguyện gọi Linh Nhiêm thánh nữ một tiếng sư tỷ, có thể thấy được tình nghĩa hai người họ quả thực không tệ."Ân Lâm dừng lại: "Linh Nhiêm thánh nữ này, chính là mẫu thân của Di Hạ nữ quân. Khi Linh Nhiêm thánh nữ tiên qua đời, đã phó thác Di Hạ lại cho Tam hoàng tử, cho nên Tam hoàng tử trước giờ vẫn chăm sóc cho nàng. Di Hạ đại khái chắc chắn hắn sẽ nể tình mẫu thân, tuyệt đối sẽ ra tay cứu nàng, cho nên tự đạo tự diễn vở kịch này, ép bức mình đến tình trạng kia ." Sau khi phân tích xong điểm xuất phát của Di Hạ, Ân Lâm cũng rất bội phục: "Nàng ta quả thực đủ tàn nhẫn với bản thân."Tổ Thị rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ mép bàn: "Nàng quả thực đủ tàn nhẫn với bản thân, nếu Tiểu tam lang không giúp nàng, nàng không chỉ bị hủy hết thanh danh, mà còn có thể mất đi vương vị. Mà nghe nói nàng vì thu hồi vương quyền, trước đây từng trắng trợn tàn sát thế gia trong tộc, có không ít kẻ địch. Nếu mất đi vương quyền, những thế gia kia nhất định sẽ trả thù nàng cực kỳ khốc liệt,  đợi nàng rơi vào bước đường kia, tiểu tam lang cho dù có thể bảo vệ nàng một lúc thì cũng không cách nào bảo vệ nàng một đời. Cho nên lần này, tiểu tam lang hoặc là phải giúp nàng, hoặc là phải nhìn nàng chết......" Nói đến đây, Tổ Thị mím môi, lông mày nhíu chặt, là biểu cảm cực kỳ không vui: "Nàng ta là đang đánh cược lòng trắc ẩn của tiểu tam lang, ả điên này."Ân Lâm đồng ý nói: "Tôn thượng nói không sai, nàng ta quả thật là đang đánh cược lòng trắc ẩn của Tam hoàng tử, cũng là đang bức ép Tam hoàng tử. Hơn nữa, việc này nhìn giống như không có cách hóa giải, hoặc là cưới Di Hạ nữ quân, hoặc là mặc cho nàng rơi vào đường chết. Nhưng Tam hoàng tử, từ trước đến nay cũng không phải là người có thể chịu sự khống chế của người khác."Tổ Thị nhướng mắt nhìn hắn.Ân Lâm vẫn luôn nghiêm túc giờ này lại nở một nụ cười: "Ta vừa rồi không phải nói rồi sao, sau khi chúng ta rời khỏi động Tinh Lệnh, Tam hoàng tử đưa cho ta một cái mặt nạ, ra lệnh ta giả trang thành một thị về cung đình, đưa nữ quân Di Hạ ra ngoài."Tổ Thị suy nghĩ một lát, mắt mày khẽ rung động: "Chẳng lẽ......Ân Lâm gật đầu: "Tôn thượng hẳn cũng đã đoán ra."Lại nói tiếp việc này, thực ra rất đơn giản, khó khăn chính là phải bố trí trước. Mà muốn bố trí trước, nhất định phải tính toán nhất cử nhất động. Cho nên nói Tam hoàng tử là người tính toán rất giỏi.Ân Lâm nhớ rõ ngày mọi người muốn rời khỏi Triều Dương cốc, bên ngoài kết giới điện Phù Lan, hắn ngẫu nhiên gặp được cảnh đó.Di Hạ không để ý đến uy nghi của Vương Quân, lảo đảo chạy tới Phù Lan điện, thị nữ bên người không quá thông minh kia của nàng chậm lại vài bước, lo lắng khuyên nhủ nàng: "Nữ quân, nữ quân, không được."Di Hạ lại hoàn toàn không để ý tới nàng ta, đi lên đấm vào kết giới bên ngoài điện Phù Lan. Vừa đập hai cái thì Liên Tống mở cửa cung màu son đỏ thẫm ra.Nhìn thấy Liên Tống, hai mắt Di Hạ lập tức đỏ lên, hơn nửa ngày mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Sao ngài có thể đối xử với ta như vậy?"Ân Lâm vừa từ ngoài cung trở về, ước chừng cũng biết nàng đang nói về điều gì.Ngày hôm trước trong vương thành còn lưu truyền giai thoại vương quân và Tam hoàng tử Thiên tộc, sáng sớm hôm nay, đã toàn bộ diễn biến thành tin đồn Vương Quân và một nội cung thị vệ. Tất cả các tin đồn đại khái đều thể biểu đạt ý tứ như vậy, nói ngày đó sau khi Tam hoàng tử và Vương Quân vào động Tinh Lệnh, một nội cung thị vệ cực kỳ lo lắng vương quân, chạy tới cửa động, lại bị thánh động kéo vào. Tiểu thị vệ ở trong động đi lòng vòng, tìm được Vương Quân đã thất lạc cùng với Tam hoàng tử, cùng mây mưa ái dục với Vương Quân một đêm, sau đó mang Vương Quân đã hôn mê rời khỏi thánh động. Tam hoàng tử sau mấy ngày mới một mình rời khỏi thánh động.Cho nên lời đồn bây giờ, thực ra là tiểu thị vệ kia và vương quân của bọn họ đã cảnh ái dục làm chuyện vợ chồng một đêm.Dân chúng trong vương thành đương nhiên cảm thấy sự chênh lệch này rất lớn, nhưng vừa nghĩ, tiểu thị vệ này cũng có thể vào thánh động, có thể thấy được cũng là người được thánh động tuyển chọn.Trí tưởng tượng của mọi người quả thật rất phong phú, bọn họ tự giải thích cho chuyện này một cái lai lịch, nói, hẳn là thánh động cảm thấy Tam hoàng tử và tiểu thị vệ kia đều có duyên với Vương Quân bọn họ, đều có thể làm vương phu của vương quân bọn họ, nhưng Vương Quân chỉ có thể gả cho một vị vương phu, cho nên thánh động cần thử người nào có duyên phận với vương quân sâu hơn, vì thế mới kéo cả hai người vào trong động.Lần thử này đã thử ra, thì ra tiểu thị vệ mới là người có duyên phận với vương quân bọn họ.Tất cả mọi người đều rất tin vào lời đồn này, hơn nữa đều cảm thấy, đây đã là ý của thánh động, vậy thì cũng không có gì không thể chấp nhận được.Chỉ mới qua một ngày cộng thêm một đêm, lời đồn Di Hạ và tiểu thị vệ mới là nhân duyên trời định đã trở thành chủ đạo. Mà lời đồn này có thể đánh bại lời đồn của Di Hạ và Tam hoàng tử, cái trước cái sau không có chứng cớ, chỉ dựa vào dân chúng tự do tam sao thất bản. Mà điều sau đó lại có một phần bằng chứng khiến người ta tâm phục khẩu phục... theo lời đồn của Di Hạ cùng tiểu thị vệ lưu truyền trong thành, đó là hình ảnh lúc tiểu thị vệ nội cung ôm Di Hạ đi ra khỏi cửa động Tinh Lệnh.Tiểu thị vệ dáng vẻ cũng tuấn tú, cho nên mọi người đều cảm thấy một màn này vô cùng kinh điển. Mà một màn kinh điển này, nghe nói được mấy thiếu niên nam nữ lúc đó vừa vặn du ngoạn ở gần thành động nhìn thấy.Ân Lâm tất nhiên không tin lúc mình ôm Di Hạ ra, thật sự có mấy thiếu niên nam nữ như vậy trùng hợp ở gần đó du ngoạn, vô tình nhìn thấy. Đương nhiên chỉ có thể là do Liên Tống đã tính toán từ trước mà thôi.Cứ như vậy, cục điện này tất nhiên sẽ bị hóa giải. Việc này không còn liên quan đến tam hoàng tử Thiên tộc nữa, mà Di Hạ, chỉ cần thuận theo ý dân, thành hôn với tiểu thị vệ kia thì có thể giải quyết được khốn cảnh của nàng, giữ được vương vị.Nhưng cách hóa giải cục diện của Liên Tống, đối với Di Hạ mà nói, lại không khác gì một kích trí mạng, cho nên Ân Lâm có thể hiểu được, vì sao sáng sớm ra nàng lại không để ý thể diện tới trước cửa, khóc lóc chất vấn Liên Tống, vì sao lại đối với nàng như vậy.Di Hạ khóc như mưa, biểu cảm của Liên Tống lại cực kỳ lãnh đạm. Thủy Thần phong lưu, trêu đùa thế gian, mặc dù có một khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ, nhưng khí chất cũng không quá lạnh lùng, đây là cái nhìn của Ân Lâm đối với Liên Tống, bởi vậy khi nhìn thấy Liên Tống để lộ biểu cảm lạnh nhạt như thế, hắn có hơi kinh ngạc.Biểu cảm của Liên Tống tuy lạnh nhạt nhưng giọng nói lại rất hòa hoãn: "Ta còn nhớ lúc đó ngươi nói với ta, ngươi không thể mất đi ngai vàng này, vì bảo trụ vương vị, trả giá gì ngươi đều có thể. Bây giờ nó chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi. Huống hồ ta cũng đã điều tra rồi, tiểu thị vệ kia mặc dù xuất thân nghèo túng, thân thế không hiển hách, nhưng phẩm tính thuần khiết như lan, hắn cũng rất thích ngươi, sau khi thành hôn, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, như vậy, ngươi cũng không muốn sao?"Di Hạ nghẹn ngào: "Ta biết thị vệ kia, còn có những lời đồn đãi kia, đều là ngài sắp xếp." Nàng bỗng nhiên đưa tay che mặt, khàn giọng gian nan nói: "Nếu là ngài sắp xếp hết thảy, vậy ngài nên biết..."Liên Tống vốn rũ mắt xuống, lúc này lại ngước mắt cắt ngang lời nàng, lãnh đạm hỏi nàng: "Ta nên biết chuyện gì? Biết ngươi vẫn luôn tính kế ta sao?"Di Hạ cắn mạnh môi, không thể tiếp nhận cách nói này, giọng nói bỗng dưng sắc bén: "Ta, ta rõ ràng là thích, thích ngài, ngài hắn là ta vẫn luôn thích..." Lời còn chưa dứt, lại bị Liên Tống cắt ngang: "Đừng có điên nữa."Di Hạ ngây ngẩn cả người, hồi lâu, môi run rẩy: "Ta... Ta sẽ không thành thân với hắn, hoặc là, ngài cứu ta, hoặc là, ta biến thành tù nhân của những thế gia kia, để bọn họ tra tấn đến chết..." Trong mắt nàng toát ra ánh sáng, ánh sáng rực rỡ mà điên cuồng: "Ngài có thể không cứu ta, nhưng ta muốn ngài vĩnh viễn không quên được, là ngài thấy chết không cứu, để cho ta......"Liên Tống đột nhiên phì cười: "Có phải ngươi cảm thấy ta rất mềm lòng không?" Trong giọng nói lạnh nhạt có chút trào phúng: "Có phải ngươi cảm thấy lúc trước ta cứu ngươi, chăm sóc người, ngoại trừ vì mẫu thân người, còn vì ngươi đáng thương không? Cho nên ngươi mới dồn ép mình đến tuyệt cảnh, ngươi cảm thấy ngươi đã đáng thương như vậy rồi, ta tất nhiên sẽ lại mềm lòng lần nữa, đúng không?"Di Hạ lần thứ hai ngây ngẩn cả người.Liên Tống lắc đầu: "Xem ra quả nhiên là như thế." Hắn khẽ thở dài: "Tiểu cô nương, ngươi hình như hiểu lầm ta hơi sâu." Ngữ điệu của hắn rất ôn hòa, nhưng nghe vào lại khiến cho người ta rùng mình: "Chăm sóc ngươi, là tình nghĩa năm đó của mâu thân ngươi đối với ta, đáng để đổi lấy sự chăm sóc tận tình của ta với người. Nhưng ta từng nói là ta không nợ mẫu thân ngươi nữa rồi hay không? Vì thế, ngươi dựa vào điều mà mà muốn ta thương hại người lần nữa."Một lúc lâu sau, nàng nghẹn thở: "Không phải, không phải..." Nàng xụi lơ trên mặt đất.Liên Tống nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng, tay cầm quạt điểm xuống phía dưới. Trước mặt nàng xuất hiện một cái bình ngọc bích.Di Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.Nam tử vẫn thản nhiên: "Trong bình ngọc này chứa một viên đan dược, tên là Nhất Niệm Tiêu. Mẫu thân ngươi năm đó thích phụ thân ngươi, một niệm chấp nhất, hủy hoại cả đời. Sư phụ của mẫu thân ngươi – Đấu Mẫu Nguyên Quân luôn cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này, sau khi mẫu thân ngươi chết, ngài đã luyện ra viên Nhất Niệm Tiêu này, dùng để tiêu trừ chấp niệm của một người. Ngươi quản lý tộc Thanh Điều không thể, đủ tư cách làm một quân vương, tiêu trừ chấp niệm đối với ta, ngươi có thể đi lâu dài hơn."Di Hạ cầm lấy bình kia, lúc cúi đầu xuống nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cuối cùng nàng dường như vô cùng thống khổ, khóc ra tiếng: "Điện hạ thật sự là nhẫn tâm. Nếu như sau này ngài yêu một người, nàng lại tặng ngài một bình Nhất Niệm Tiêu, thì ngài sẽ làm như thế nào? Có hận không?" Nàng nhắm mắt lại: "Bây giờ ta rất hận."Nam tử lại bình tĩnh nói: "Ngươi cũng có thể lựa chọn không uống mà tiếp tục điên như bây giờ." Nói xong câu này, hắn không nhìn Di Hạ nữa mà xoay người tiến vào kết giới, mặc cho người ở phía sau khóc lóc càng thê thảm hơn, cũng chưa từng quay đầu lại.Ân Lâm cũng không biết Di Hạ có ăn Nhất Niệm Tiêu kia không, lại nghe nói mấy vị thần tử tâm phúc của Di Hạ sau đó cũng khuyên bảo nàng thành hôn cùng tiểu thị vệ kia, hai ngày trước hắn rời khỏi Thanh Điểu tộc, Di Hạ đã đồng ý.Ân Lâm mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại nhớ tới lời Quyên Nhĩ nói với Liên Tống, nếu sau này hắn yêu một người người, nàng lại đưa cho hắn một bình Nhất Niệm Tiêu thì hắn sẽ làm thế nào, có hận không? Lúc đó Liên Tống không đưa ra đáp án.Thực ra ba vạn năm trước, Tổ Thị đâu chỉ tặng Liên Tống một bình Nhất Niệm Tiêu? Ân Lâm cũng rất muốn biết, nếu Liên Tống biết tất cả mọi chuyện, thì hắn có hận không? Đang lúc hắn hơi thất thần, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.

4.3.2023

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.