Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 42

Đến cốc Triều Dương đã hai mươi mấy ngày. Trong ngự viên của Lộc Đài cung khắp nơi đều là hoa Đồ Mi, có câu nói "Khai đáo Đồ Mi hoa sự liễu"(*),đợi những đóa hoa Đồ Mi tàn tiễn mùa xuân đi thì mùa hạ lại đến rồi.

(*)Xuất phát từ bài thơ "Xuân mộ du tiểu viên" của Vương Kỳ đời nhà Tống, người xưa làm thơ cũng thường dùng từ này. Trong điển cố nhà Phật, nghĩa là sau khi hoa Đồ Mi nở rộ, nhân gian không còn mùi thơm nữa.

Những ngày này ở Lộc Đài cung, tiểu Tổ Thị thỉnh thoảng lại nghĩ, bắt đầu từ khi nào, mình lại khó gặp mặt Liên Tống đến vậy? Hình như là bắt đầu từ khi Quyên Nhĩ xuất hiện.

Mấy ngày trước nàng gặp Quyên Nhĩ, cảm thấy sức khỏe của nàng cũng không phải là không thể rời khỏi người khác, vậy tại sao Liên Tống vẫn không trở về Điện Phù Lan? Nàng không hiểu, cảm thấy có hơi khó chịu. Nhưng Quyên Nhĩ là một bệnh nhân, lại là muội muội vạn năm trước từng kết duyên với Liên Tống, cho nên nàng không thể nói gì hơn.

Bây giờ đãi ngộ của nàng, so với lúc ngày ngày dính lấy Liên Tống ở Thập Lý Đào Lâm thì quả thực là hết sức thê lương. Tiểu Tổ Thị không khỏi cảm thán lần nữa, trách sao Tạ Minh lại không muốn Sắt Già có muội muội khác, Tạ Minh còn nhỏ vậy mà cũng thật thông minh, cũng có thể nhìn trước được tương lai. May sao nàng có thể tự tìm niềm vui, mỗi ngày đều đến điện Phục Ba thăm Thái tử đang buồn rầu dưỡng bệnh, lại ra ngoài cung dạo phố, như thế cũng rất thú vị, không đến mức giờ phút nào cũng thấy buồn vì việc này.

Ân Lâm và nàng nhàn rỗi dạo quanh đường phố vương thành bốn ngày liên tục. Chạng vạng ngày thứ tư, Trúc Ngữ hẹn nàng ngày hôm sau đến hồ Vũ Toàn chơi ném bình. Tiểu Tổ Thị nghĩ, mình quả thật đã lạnh nhạt tiểu tỷ muội này mấy ngày này, bèn hủy bỏ lịch trình đến sòng bạc Vương Thành xem thử, canh ba ngày hôm sau, đi đến bên cạnh hồ Vũ Toàn.

Sân ném bình đã sắp xếp xong từ sớm, Trúc Ngữ đang chờ ở đó, hai người hàn huyên hai câu, rồi bắt đầu trò chơi. Tiểu Tổ Thị mới lần đầu chơi trò này đã ném trúng mấy lần, vô cùng phấn khởi, bên bờ hồ lại có hai cung nga thướt tha đi tới. Cung nga nhẹ nhàng mời các nàng đổi chỗ khác, nói nữ quân lát nữa phải đi du hồ với Tam điện hạ, người không có phận sự tránh ra.

Trúc Ngữ Vương Cơ mặc dù là trưởng vương cơ của tộc Thanh Điểu, nhưng lại yếu ớt, không có khí thế được như trưởng vương cơ, cho nên rất hiểu chuyện mà thuận theo, lập tức sai người thu đồ chơi lại. Tiểu Tổ Thị cảm thấy đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, Trúc Ngữ đều đã nghe lời rời đi rồi thì nàng cũng không tiện nói cái gì, nhưng nàng lại thật sự hoang mang, hỏi một cung nga mặt trái xoan trong đó: "Nhưng mấy ngày trước nữ quân các ngươi không phải không thể ra gió được sao, hôm nay đã có thể du hồ rồi?"

Hai tiểu cung nga liếc nhau, che miệng cười: "Hồi bẩm tiểu công tử, Tam điện hạ nói hôm nay nữ quân có thể hóng chút gió. Vả lại tiểu công tử có điều không biết, hồ Vũ Toàn này linh khí hội thịnh, khi có thuyền đi cắt qua hồ nước, linh khí sẽ theo ánh sáng mở ra, mờ ảo trên mặt nước, không chỉ là cảnh đẹp đáng xem không thôi mà linh khí trong đó cũng thấm vào ruột gan, cho nên du hồ cũng được coi như là thanh tâm dưỡng thần."

Tiểu Tổ Thị cảm thấy lời giải thích này cũng coi như hợp lý, bèn theo Trúc Ngữ cùng nhau rời đi. Nhưng đi được một nửa, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, có hơi muốn xem thắng cảnh linh khí trên hồ mà tiểu cung nga vừa nói, lập tức túm lấy Trúc Ngữ lẻn trở về.

Họ trốn sau một bụi hoa. Những đóa hoa trắng lá xanh rậm rạp ngăn trở thân hình của hai người.

Trong hồ, thuyền hoa đã xuống nước, từ xa bơi tới, mái chèo phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, quả nhiên có ánh sáng bảy màu rạng rỡ tỏa ra. Mũi thuyền có đặt một bàn trà, Liên Tống và một nữ tử ngồi đối diện nhau. Nữ tử cúi đầu nấu trà, tư thái thanh nhã, thân hình mảnh khảnh quấn khăn kín mít như cực kỳ sợ lạnh.

Thuyền bơi đến gần bờ hồ nơi Tiểu Tổ Thị ẩn thân.

Đêm đó Tiểu Tổ Thị và Quyên Nhĩ vội vàng gặp mặt một lần, thực ra cũng không thấy rõ dáng vẻ của nàng. Mấy ngày trước cách tấm bình phong nói chuyện với Quyên Nhĩ một lát, cũng không nhìn thấy mặt nàng. Lúc này, Tiểu Tổ Thị cuối cùng cũng có cơ hội nghiêm túc nhìn nàng rồi. Nàng cảm thấy Quyên Nhĩ không đẹp bằng Trúc Ngữ, dáng vẻ chỉ có thể coi là thanh tú, chẳng qua tư nghi của nàng rất xuất chúng, sự phong lưu thể hiện ra bên ngoài.

Khi Quyên Nhĩ rót trà cho Liên Tống, mở miệng nói gì đó, khi nói chuyện, biểu cảm trên mặt trở nên nổi bật, tăng thêm vài phần dịu dàng và kiều mỹ cho dung mạo thanh tú kia. Liên Tống uống một ngụm trà, mỉm cười, sau đó trả lời cái gì đó. Khóe môi Quyên Nhĩ khẽ cong lên, đôi mắt nàng chăm chú nhìn Liên Tống, không nói gì nữa, nhưng cái nhìn chăm chú này, lại giống như có muốn nói nói lại thôi.

Đương nhiên, cảm giác như muốn nói lại thôi này tiểu Tổ Thị nàng xem không hiểu. Chẳng qua Trúc Ngữ có thể hiểu được, như bừng tỉnh che miệng nhẹ giọng nói: "Thì ra người Vương tỷ thích là Tam điện hạ."

Tiểu Tổ Thị "Hả?" một tiếng.

Chiếc thuyền kia dần dần đi xa, hai người cũng lén lút theo con đường cũ lần nữa lẻn trở về. Đến một góc khác của hoa viên, rời khỏi hồ Vũ Toàn, Tiểu Tổ Thị hỏi Trúc Ngữ: "Vừa rồi có phải ngươi nói Vương tỷ ngươi thích Liên Tam ca ca ta hay không?" Nàng tò mò: "Sao ngươi nhìn ra được?"

Trúc Ngữ kinh ngạc nói: "Biểu cảm của Vương tỷ rõ ràng như vậy, ngươi nhìn không ra sao?"

Tiểu Tổ Thị quả thực nhìn không ra, nàng trầm mặc một lát: "Cái này... Dựa vào biểu cảm là có thể nhìn ra sao?"

Trúc Ngữ nhìn trái ngó phải, mới tới gần tiểu Tổ Thị, thấp giọng: "Vương tỷ ta là người sống rất thủ đoạn, ở Tộc Thanh Điểu chúng ta cực kỳ có uy thế, chúng ta đều rất sợ nàng." Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng thêm vài phần, thần thần bí bí: "Nhưng ở trước mặt Tam điện hạ, Vương tỷ lại giống như một nữ nhi yêu kiều như vậy. Hơn nữa, khi Vương tỷ còn là công chúa, ta từng nghe đồn nàng có thích một người, nhưng cho đến khi tỷ ấy lên ngôi vương quân, vẫn không thấy thể hiện ra với nam tử nào... cho nên ta cảm thấy...." Nàng không nói hết lời, cho Tiểu Tổ Thị một ánh mắt "ngươi cũng hiểu rồi đó".

Tiểu Tổ Thị vuốt cằm trầm ngâm: "Không gạt ngươi, có một dạo ta cũng cảm thấy Vương tỷ ngươi thích Liên Tam ca ca ta." Nàng nhớ lại: "Chẳng qua Thiên Bộ nói cho ta biết, nói Vương tỷ ngươi và Liên Tam ca ca ta là người quen cũ, giữa họ chỉ có tình nghĩa huynh muội." Nàng nhún vai: "Nhưng ta thích suy đoán của ngươi. Vương tỷ ngươi nếu như không phải là tình huynh muội với Liên Tam ca ca, thì không cần phải chia bớt tình huynh muội giữa ta với Liên Tam ca ca? Chung quy Vương tỷ ngươi không phải tới cướp ca ca của ta, vậy là tốt rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trúc Ngữ chợt khiếp sợ: "Cái gì, Vương tỷ ta thế mà lại là người quen cũ của Tam điện hạ sao?" Lại cảm thấy tiểu Tổ Thị đơn thuần, không khỏi có lòng tốt chỉ giáo nàng: "Mặt khác, ngươi vì sao lại cảm thấy Vương tỷ ta nếu không phải nghĩa muội của Tam điện hạ, sẽ không cướp ca ca với ngươi? Phải biết rằng, ca ca Đài Dã Quân của ta trước kia cũng rất thích ta, đối xử với ta cực tốt, nhưng từ khi có thê tử, hắn đã thay đổi, cũng chỉ đối với thê tử tốt thôi. Ta từng kháng nghị với huynh ấy, huynh ấy còn giáo huấn ta, bảo ta không nên làm một tiểu cô độc ác, khơi mào mỗi bất hòa giữa tiểu cô và tẩu tẩu."

Vẻ mặt Trúc Ngữ buồn bã, đồng bệnh tương liên nhìn tiểu Tổ Thị, thương tiếc lẫn nhau mà nhắc nhở nàng: "Cho nên nếu Tam điện hạ cùng Vương tỷ ta ở bên nhau thì ngài nhất định sẽ không đối xử tốt với ngươi như trước nữa. Hơn nữa ngươi còn không thể làm loạn với ngài, bởi vì ngài sẽ khuyên ngươi không nên làm tiểu thúc tử ác độc."

Tiểu Tổ Thị ngây ngẩn cả người, nàng bỗng dưng nhớ lại mấy ngày trước khi nàng và Quyên Nhĩ nói chuyện trong đình Vũ Toàn, Quyên Nhĩ hình như nói một câu, nói nàng cũng không thể ở lại Nguyên Cực cung mãi... Vì vậy, điều này có nghĩa là ... Quyên Nhĩ không hy vọng nàng ở bên cạnh Liên Tống sao?

Chẳng lẽ, đây là quan hệ thúc tẩu không hòa thuận trong lời của Trúc Ngữ sao?

Nếu Quyên Nhĩ quả thật viên mãn với Liên Tống thì sau khi vào Nguyên Cực Cung, thật sự sẽ đuổi nàng đi sao?

Trúc Ngữ thấy thần sắc tiểu Tổ Thị nặng nề, một lúc lâu lâu cũng không nói gì, cho rằng những lời nói vừa rồi của mình đã dọa nàng, trong lòng thấy áy náy, vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Ta vừa rồi nói, là giả thiết Tam điện hạ sẽ ở bên Vương tỷ ta, nhưng Tam điện hạ đâu chắc chắn sẽ ở bên Vương tỷ ta, ngươi không cần sợ hãi..."

Lý lẽ thì đúng là lý lẽ này, nhưng một người chu đáo như Tiểu Tổ Thị suy nghĩ một hồi, cực kỳ thành tâm cầu Trúc Ngữ chỉ dạy: "Nếu bọn họ quả thật ở bên này, ngươi cảm thấy, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào để hòa hoãn ... Ừm, mối quan hệ thúc tẩu giữa ta và vương tỷ ngươi?"

Quan hệ giữa Trúc Ngữ và tẩu tẩu nàng cũng rất loạn, cho nên nàng cũng không biết ở vị trí này của nàng thì có thể đưa cho tiểu Tổ Thị đề nghị gì đáng tin cậy. Chẳng qua, là một Vương Cơ quanh năm ở thâm cung xem thoại bản, nàng cũng có ưu thế của mình... nàng là cao thủ lý luận về chuyện phong nguyệt, làm thầy hướng dẫn cho tiểu Tổ Thị vẫn thừa sức.

Trúc Ngữ suy nghĩ một hồi: "Theo kinh nghiệm của ta, một khi trở mặt với tẩu tẩu, nếu muốn hòa hoãn, thì cơ bản không có khả năng." Nàng vừa suy tư vừa nói: "Cho nên đối với những người làm đệ đệ muội muội chúng ta mà nói, quá coi trọng tình huynh đệ huynh muội, thì vốn đã là chuyện không nên, cũng không được lâu dài." Nàng hơi dừng lại, mặt đỏ lên, nói với tiểu Tổ Thị: "May mà sau này chúng ta cũng sẽ gả hoặc cưới một người mình thích, tạo thành một gia đình cùng người đó, và người kia cũng sẽ đối xử tốt với chúng ta." Nói xong câu đó, mặt Trúc Ngữ đỏ bừng, giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên khẽ khàng, nhưng vẫn cố gắng đề nghị Tiểu Tổ Thị: "Không cần ỷ lại vào ca ca như vậy là được, ngươi cũng có thể đi tìm một tiểu nữ tiên ngươi thích, cuộc sống dài đằng đẵng sau này, nàng sẽ luôn ở bên ngươi."

Tiểu Tổ Thị nghe vậy thì liên tục gật đầu, lúc thì "Ồ, như vậy sao", lúc thì "Oa, như vậy ư". Nàng cảm thấy những gì Trúc Ngữ nói rất có lý. Nhìn không ra Trúc Ngữ lại là một tiểu Vương Cơ có trí tuệ như thế. Tuy lời đã nói đến đây, nhưng nàng còn có một vấn đề không hiểu lắm: "Vậy... Làm thế nào để tìm một tiểu tiên nữ yêu thích? Ta có cần đi tìm một tiên nữ không?" Nàng hỏi Trúc Ngữ.

Trúc Ngữ kiến thức rộng rãi, cũng không cảm thấy một nam tiên nhất định phải thích một nữ tiên, cho nên tiểu Tổ Thị cũng không nhất định phải tìm một nữ tiên. Nhưng nàng là một công chúa thuần khiết lớn lên ở khuê phòng, có vẻ như quá hiểu những chuyện này cũng không tốt lắm. Nàng không phân tích kỹ câu hỏi của Tiểu Tổ Thị, rất có lương tâm ừ một tiếng: "Ừ, ngươi phải tìm một tiểu nữ tiên. Về phần làm thế nào để tìm một tiểu nữ tiên yêu thích, thì..." Nàng cố gắng giải thích vấn đề tình cảm phức tạp này với Tiểu Tổ Thị: "Nếu như ngươi cảm thấy nữ tiên nào xinh đẹp, muốn nhìn nàng mãi, vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy vui vẻ, muốn trò chuyện với nàng, muốn nói thật nhiều chuyện với nàng, cảm thấy ở bên nàng cả đời cũng không thấy chán, vậy thì nữ tiên có thể sẽ cùng ngươi trải qua cả cuộc đời."

Tiểu Tổ Thị cân nhắc lời này của Trúc Ngữ một hồi, khẽ lộ ra biểu cảm giật mình: "Là như vậy sao?" Nàng ấy bối rối nhìn Trúc Ngữ, cảm thấy nghi ngờ hỏi thăm: "Ta nghĩ rằng ngươi trông rất đẹp, trò chuyện với ngươi, cảm thấy chúng ta chơi với nhau rất vui, cả đời thế này cũng không nhàm chán. Vậy tiểu nữ tiên ta muốn tìm, chẳng phải là ngươi sao?"

Trúc Ngữ gật đầu: "Ừ." Gật đầu xong mới phản ứng lại: "Ta.....Ta?" Trúc Ngữ mở to hai mắt, bịt mắt, mặt đột nhiên ửng đỏ, lắp bắp hỏi: "Vì, vì sao lại là ta?"

Tiểu Tổ Thị không nói nên lời nhìn Trúc Ngữ một cái: "Ngươi nói cho ta biết như vậy mà." Nàng im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm trang, giống như đưa ra một quyết định quan trọng: "Kỳ thật như vậy cũng được, cũng được."

Lúc này lại nhìn Trúc Ngữ, xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tiểu Tổ Thị lại nhìn thấy một gốc hoa Vỹ Đông xanh, khẽ run rẩy trong gió, đáng thương đáng yêu. Nàng không nhịn được, vươn tay sờ sờ lá cánh hoa của Trúc Ngữ: "Haiz, ngươi thật sự rất đẹp, là đóa hoa Vỹ Đông xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, sống cả đời với ngươi ta cũng không thiệt thòi."

Nói đến đây, nàng nhớ tới một chuyện: "À, ta quên mất, ngươi thích Thái tử lạnh như băng." Nàng nhíu mày, suy nghĩ một lát, thay đổi suy nghĩ thương nghị với Trúc Ngữ: "Bằng không như vậy đi, ngươi có thể khoan không gả cho ta, chờ một ngày ngươi không thích Thái tử nữa, ngươi lại gả cho ta, đến lúc đó ta mang ngươi về quê ta, quê ta rất thú vị. Ngươi nghĩ mình có thể làm được không?"

Trúc Ngữ một mực che mặt, không thể trả lời ngay. Cách đó không xa, lại có người thay nàng trả lời câu hỏi này.

"Không được." Giọng nói lạnh như băng, làm Tiểu Tổ Thị kiên nhẫn chờ Trúc Ngữ hồi phục và Trúc Ngữ đầu óc mơ hồ cũng cả kinh.

Tiểu Tổ Thị nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đứng dưới một gốc cây hoa tử đằng của Liên Tống cách đó mấy trượng.

Nàng căn bản không có ý thức làm chuyện xấu bị bắt gặp, nhìn thấy Liên Tống, không hề hoảng hốt, vô tội mà lại tò mò "cạch" một tiếng: "Liên Tam ca ca? Sao hắn lại ở đây?"

Liên Tống không trả lời, cau mày nhìn nàng, lạnh như băng phun ra một câu: "Theo ta trở về." Cũng không đợi nàng đồng ý, xoay người đi về phía điện Phù Lan.

Tiểu Tổ Thị sửng sốt một lúc, trèo lên vai Trúc Ngữ đến gần bên tai nàng dặn dò: "Lời ta nói ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ nhé." Sau đó nàng gọi một tiếng: "Liên Tam ca ca chờ ta!" Đi nhanh vài bước đuổi theo Liên Tống về phía Điện Phù Lan.

Giờ ngọ hai khắc, vốn nên là giờ dùng bữa thoải mái, nhưng không khí trong Điện Phù Lan lại lần nữa trở nên nặng nề.

Thiên Bộ bị Tam điện hạ cho lui ra cảm thấy rất hồ đồ, liếc mắt một cái nhìn thấy Ân Lâm đứng dưới mái hiên xuất thần, suy nghĩ một hồi, cước bộ rẽ quay đi về phía Ân Lâm, muốn mời vị tôn giả vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ tiểu Tổ Thị giải trừ nghi vấn.

Ân Lâm quả thực có thể giải trừ được nghi vấn của Thiên Bộ. Lúc ở ngự viên, Ân Lâm mặc dù cách Trúc Ngữ một khoảng khá xa nhưng khi Tiểu Tổ Thị nói nhỏ với Trúc Ngữ lại không hề dùng thuật im lặng, cho nên các nàng nói cái gì hắn đều nghe thấy.

Điều khiến Ân Lâm để ý nhất trong cuộc đối thoại đó là Trúc Ngữ nói Quyên Nhĩ thích Liên Tống.

Đây thực sự là lần đầu tiên hắn nghe về chuyện này.

Khoảng ba vạn năm trước, khi Tổ Thị chấm dứt kiếp phàm nhân trở về chính vị, lập tức lâm vào ngủ say không lâu, trí nhớ của Liên Tống cũng bị Đông Hoa đế quân thay đổi. Quên đi một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm của Liên Tống với Thành Ngọc, sau khi từ Bích Hải Thương Linh trở lại Cửu Trọng Thiên, lại trở về làm thiên tộc Tam hoàng tử "Chơi trò càng vô tình càng động lòng người ở Bát Hoang". Những chuyện này, Ân Lâm đều biết. Nhưng hắn cũng biết Liên Tống với những mỹ nhân kia không có chuyện gì, cho nên mặc dù Liên Tống trở về làm lãng tử, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy hắn phản bội Tổ Thị. Nhưng ngoài ý muốn là...

Hơn hai ngàn năm trước Ân Lâm ra khỏi Trung Trạch dò xét tin tức Cửu Trọng Thiên, từng nghe nói đến Quyên Nhĩ. Hắn biết Quyên Nhĩ đặc biệt, cũng từng nghe tin đồn Liên Tống coi nàng là muội muội, rất chiều chuộng nàng. Hắn là một thẳng nam, lúc trước cũng không cảm thấy điều này có gì ghê gớm. Hôm nay mới biết, thì ra Quyên Nhĩ lại có tình cảm với Liên Tống.

Còn Liên Tống thì sao? Hắn ta có tình cảm với Quyên Nhĩ không? Hoặc là nói... Đây là nguyên nhân hắn đưa tiểu Tổ Thị đến đây, ngày đêm chờ đợi ở chỗ Quyên Nhĩ?

Vừa nghĩ đến đây, Ân Lâm chợt cảm thấy tức giận.

Ba vạn năm trước, hắn từng chứng kiến đoạn tình cảm sâu nặng đến chết không thay đổi của Thành Ngọc đối với Liên Tống , chứng kiến nàng vì đoạn tình kia, mà giãy dụa và đau khổ ra sao. Hắn từng nghe nàng khóc đến thương tâm, nhìn thấy nước mắt đẫm máu của nàng, hiểu được nàng đưa ra quyết định lột bỏ ký ức là bởi vì lúc đó nàng cho rằng nàng và Liên Tống không có tương lai, nàng nắm giữ là một tình yêu vô vọng và không có cơ hội. Nhưng ai có thể ngờ được ông trời lại cho nàng thêm ba năm thời gian, làm cho nàng sớm thức tỉnh sớm?

Sau khi gặp lại Liên Tống, nữ thần trở về tuổi ấu thời mặc dù đã quên hết, nhưng vẫn theo bản năng mà gần gũi với vị Tam hoàng tử Thiên tộc này, vả lại hai người cơ duyên xảo hợp còn lập ra Phệ Cốt chân ngôn. Điều này làm cho Ân Lâm cảm thấy thổn thức, cũng không khỏi mềm lòng.

Hắn là thần sứ tôn thờ phụng mệnh Tổ Thị nhất, đời này chưa bao giờ vi phạm thần lệnh của Tổ Thị, lúc trước cũng nghĩ mặc dù ba vạn năm trước Tổ Thị đưa ra quyết định vĩnh viễn quên đi Liên Tống, một lòng chờ đợi hiến tế, nhưng có lẽ, giữa nàng và Liên Tống còn có thể có cơ hội? Hắn có phải nên mở một con mắt nhắm một con mắt với thần lệnh của Tổ Thị, để cho hai người họ tùy duyên hay không?

Trước đây hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng lúc này, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Nếu quả thật Liên Tống và Quyên Nhĩ có gì đó sau khi trải qua mối tình với Thành Ngọc, vị Tam điện hạ này lại dễ dàng thích một người khác như vậy, hắn tuyệt đối không thể cho phép Tổ Thị giao tiếp sâu hơn với hắn.

Bây giờ Tổ Thị vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, mặc dù hiểu được thất tình, thần tính cũng rất ngây thơ, với tính tình ngây thơ như thế mà tiếp tục ở chung với Liên Tống thực sự không thành vấn đề, nhưng nếu nàng quen thuộc và lưu luyến Liên Tống hơn nữa thì một khi nàng khôi phục lại chính thân, thói quen này có thể làm cho nàng lại yêu Liên Tống hay không?

Nhưng Liên Tống cũng đã có những người khác thích... Đây không phải là một thảm kịch lớn sao?

Ân Lâm càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, hắn nhíu mày, Thiên Bộ tới gần lại làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Thiên Bộ thấp giọng hỏi hắn: "Ta thấy điện hạ hình như giận tôn thượng. Tôn giả xưa nay đi theo bên cạnh Tôn Thượng, có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Ân Lâm trầm mặc một lát: "Cũng không phải chuyện lớn gì." Hắn hời hợt trả lời.

Tôn thượng thích một đóa hoa, muốn cưới nàng về, đây thì là chuyện lớn gì chứ? Dù sao năm đó vì lấy lòng Cốt Dung, nàng còn từng chủ động đeo mặt nạ thanh ngọc, thề cả đời không để người khác thấy gương mặt thật của mình, cũng là việc Tổ Thị lúc chưa trưởng thành làm ra.

Ân Lâm cũng không đặt nó trong lòng.

Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, Sương Hòa đã nghe lệnh đón Cốt Dung về Cô Dao, lúc về Cô Dao nếu để cho cho Cốt Dung biết sự tồn tại của Trúc Ngữ thì chắc sẽ ồn ào lắm đây? Cốt Dung tỉnh lại, tình địch đầu tiên cần giải quyết không phải là Thủy Thần, mà lại một đóa hoa Vỹ Đông yếu đuối của Tộc Thanh Điểu này... Nghĩ vậy, cũng thật khiến người ta chờ mong.

(em cũng chờ mong quá nè haha)

Trong điện Phù Lan, trước bàn trà, Tam điện hạ yên tĩnh ngồi, rất lâu cũng không nói gì. Tiểu Tổ Thị lại còn vô tri vô giác, một lòng cho rằng Liên Tống dẫn nàng trở về Điện Phù Lan, là bởi vì Quyên Nhĩ không có gì đáng ngại nữa rồi, hắn mới tranh thủ thời gian trở về dùng cơm với mình.

Tiểu Tổ Thị nhìn thoáng qua hộp thức ăn chưa mở trên bàn, ho khan một tiếng: "Liên Tam ca ca, chúng ta không cần dùng cơm sao?"

"Tạm thời không." Liên Tống trả lời nàng: "Ta có chuyện muốn nói với muội."

"À." Tiểu Tổ Thị ngồi thẳng lên.

Liên Tống nhìn thoáng qua Tiểu Tổ Thị, không lập tức lên tiếng, chỉ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ làm thế nào để mở lời.

Điều này rất bất thường. Phải biết rằng Tam điện hạ nổi tiếng là người khôn khéo, rất biết nói chuyện. Đối với Tam điện hạ việc bắt chuyện với người ta chỉ có chuyện hắn muốn hay không, không tồn tại việc hắn có thể hay không. Chỉ cần hắn nghĩ, bất kể khi nào và ở đâu, đối mặt với ai, hắn đều có thể ứng phó tự nhiên, thành thạo. Hồi tưởng lại quá khứ, Tam điện hạ chưa bao giờ gặp phải lúc muốn biện hộ quên lời hoặc muốn nói với người khác, mà lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tam điện hạ nhìn tiểu Tổ Thị. Nàng lại rất nghe lời, mở to đôi mắt đen nhánh, chân thành nhìn hắn, chờ hắn mở miệng.

Nhưng hắn cân nhắc trái phải, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra một câu: "Muội không thể cưới Trúc Ngữ, ngày mai đi nói rõ với nàng ấy, xin lỗi nàng ấy."

Tiểu Tổ Thị lập tức ngồi thẳng, lông mày cũng nhíu lại: "Vì sao?"

Là một khảo quan thường xuyên ra đề thi văn về Tổ Thị cho thí sinh lên Thiên Đình, dùng những đề thi này để kéo điểm của họ xuống, Tam điện hạ biết rất nhiều về chuyện Tổ Thị thần. Hắn thực sự hiểu tình yêu của nàng dành cho những loài hoa mộc. Hơn nữa, Quang Thần có rất nhiều điểm đặc biệt, ví dụ như tuổi trưởng thành của Quang Thần.

Các Thần tộc, bởi vì tộc khác nhau, trưởng thành cũng có sớm có muộn, ví dụ như Long tộc, Phượng tộc và Cửu Vĩ Hồ tộc – hai tộc Long Phượng hai vạn tuổi trưởng thành, Cửu Vĩ Hồ tộc ba vạn tuổi trưởng thành. Đây tính là tuổi trưởng thành muộn rồi. Trong Thần tộc có một ít địa tiên tuổi thọ ngắn, chẳng qua chỉ mới trăm tuổi đã trưởng thành. Mà Quang Thần, lại xứng đáng là thần trưởng thành muộn nhất trong tất cả các thần tộc... bốn vạn tuổi mới trưởng thành.

Phù hợp với tiểu Tổ Thị một vạn tuổi mà linh trí của nàng lúc này, Liên Tống và Quang Thần không cùng tộc, cho nên từ đầu cũng không rõ. Sau một tháng ở bên nàng, hắn mới đi đến một kết luận: nàng gần như giống như một đứa trẻ mới chín mười tuổi.

Mới vừa rồi, lúc cùng Quyên Nhĩ đi du hồ, hắn đã phát hiện tiểu Tổ Thị và Trúc Ngữ lén lút trốn trên bờ. Bởi vì tò mò hai người bọn họ lén lút làm gì, hắn mới xuống thuyền đi theo. Lại phát hiện Tiểu Tổ Thị đang khẽ vuốt ve hai má Trúc Ngữ, dịu dàng nói với Trúc Ngữ: "Ngươi thật sự rất đẹp, là đóa hoa Vỹ Đông đẹp nhất ta từng thấy, sống với ngươi cả đời ta cũng không tính là thiệt thòi."

Một tiểu Quang Thần tâm trí chỉ giống như một đứa trẻ chín, mười tuổi, lại đang cầu thân một thiếu nữ. Nhìn thấy cảnh tượng này, nghe được những lời này, Tam điện hạ cũng không thể phản ứng ra sao, cho rằng mình thấy ảo giác. Tiếp theo lại nghe nàng đề nghị cái gì mà có thể chờ Trúc Ngữ không thích Dạ Hoa rồi mới gả cho nàng, hắn mới có chút chân thực, gần như muốn bật cười: Động tác này đối với những cô nương dịu dàng như gió, thực sự là tình thánh trời sinh.

Lúc đó Tam điện hạ quả thật có hơi tức giận, nhưng lúc này tỉnh táo lại ngẫm lại, đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì, rốt cuộc là tức giận nàng làm gì, nàng thì biết gì chứ?

Nàng còn ngây thơ hỏi hắn tại sao nàng không thể cưới Trúc Ngữ.

Tam điện hạ nghĩ thầm, bởi vì tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành một nữ thần, ngươi phải cưới nàng như thế nào đây? Nhưng đây không phải là lý do để nói với nàng ấy bây giờ.

Tam điện hạ im lặng một lát, đưa ra một lý do để trả lời Tiểu Tổ Thị: "Bởi vì bây giờ ngươi thậm chí còn chưa phải là một nam tử, cho nên không thể cưới Trúc Ngữ Vương Cơ."

Tiểu Tổ Thị lập tức nói: "Nhưng sau khi trưởng thành ta nhất định sẽ lựa chọn trở thành một nam thần, ta đính ước trước với nàng không được sao?"

Nàng nói rất hợp lý, hắn chỉ đơn giản như thế đã bị nàng thuyết phục. Lấy giới tính nói chuyện hiển nhiên không được, Tam điện hạ xoa xoa giữa lông mày thay đổi suy nghĩ, nhẫn nại nói với nàng: "Ngươi cảm thấy Trúc Ngữ là loài hoa đẹp nhất ngươi từng gặp, ngươi đã thích nàng, muốn cưới nàng, nhưng bây giờ ngươi còn nhỏ, về sau ngươi đi đến nơi đất trời rộng lớn hơn, nhìn thấy càng nhiều người, vật khác." Tam điện hạ hơi dừng lại, căn cứ vào tình hình của tiểu Tổ Thị nói thêm: "Còn có các loài hoa khác. Vậy nếu sau này ngươi gặp phải loài hoa đẹp hơn, muốn cưới gốc hoa đẹp hơn đó nhưng ngươi lại phát hiện mình đã đính ước với Trúc Ngữ, vậy khi đó ngươi phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Tổ Thị lên tiếng: "Vậy ta cưới về thôi, đều cưới cả."

Tam điện hạ: "..."

Tiểu Tổ Thị căn bản không cảm thấy câu trả lời này của mình rất cặn bã, nàng vẫn rất có lý có tình: "Bởi vì Liên Tam ca ca huynh cũng có rất nhiều mỹ nhân bên cạnh mà. Huynh xem, huynh đâu phải cũng bởi vì sợ sau này sẽ gặp được mỹ nhân đẹp hơn mà không nhận mỹ nhân trước đó vào Nguyên Cực Cung đâu?"

Tam điện hạ: "..."

Tam điện hạ rất bội phục lý lẽ của nàng, bật cười: "Ta không thích những mỹ nhân kia, cho nên các nàng thế nào cũng không sao cả, nhưng ngươi thích hoa của ngươi, nếu tương lai ngươi gặp phải loài hoa trong định mệnh của ngươi, nhưng nàng lại bởi vì ngươi đã từng có rất nhiều hoa khác mà không muốn ở bên ngươi, đến lúc đó ngươi phải như thế nào, ngươi phải làm sao?" Nói xong đoạn này, Tam điện hạ có hơi hoảng hốt, chính bản thân hắn cũng thấy hơi khoa trương, cái gì mà hoa định mệnh chứ, toàn là thứ gì đâu không.

Chẳng qua đoạn lý do khoa trương này thật đúng thật là có thể khuyên được tiểu Tổ Thị, chỉ thấy nàng nặng nề nhíu mày, giống như đang suy tư, chẳng qua lông mày kia nhíu không bao lâu, nàng lại ngẩng đầu nhìn Tam điện hạ một cái, cảm thấy chẳng sao mà nhún vai: "Điều đó còn sớm lắm, đến lúc đó ta lại nghĩ tiếp."

Tam điện hạ không cho phép nàng trốn tránh: "Ngộ nhỡ ngày mai ngươi gặp được thì sao?"

Tiểu Tổ Thị căn bản không tin: "Không thể như thế được? Liên Tam ca ca huynh cũng đã hơn bảy vạn tuổi, huynh cũng đâu đã gặp được người trong định mệnh của huynh đâu." Nhìn Liên Tống ngẩng đầu nhìn nàng, nàng hơi dừng một chút, chân thành nói: "Không có ý mạo phạm huynh đâu." Nàng ho một tiếng: "Ta chủ yếu là muốn nói, huynh hơn bảy vạn tuổi cũng chưa gặp được người trong định mệnh kia, không bởi vì nàng để ý đến những mỹ nhân nhiều như mây bên cạnh huynh mà đau khổ muộn phiền, vậy thì ta ít nhất bốn năm vạn năm sau mới gặp được vấn đề này mà." Nàng tràn đầy tin tưởng nhìn Liên Tống: "Liên Tam ca ca thông minh như vậy, đến lúc đó chắc hẳn sẽ nghĩ ra cách, ta cứ làm theo cách của huynh là được, hoàn toàn không cần lo lắng." Nói xong nàng mỉm cười, cảm thấy mình rất thông minh, tự mình gật đầu.

"Ngay cả Tam ca ca huynh cũng hơn bảy vạn tuổi, huynh còn chưa gặp được người trong định mệnh của mình, không bởi vì nàng để ý đến những mỹ nhân nhiều như mây bên cạnh huynh mà đau khổ muộn phiền..."

Lời này lọt vào tai, trái tim Liên Tống không khỏi giật nảy, sau đó thì chợt đau đớn. Hắn vô thức đưa tay ôm ngực, hòng đè nén nỗi đau kia, nhíu mày thật chặt.

Tiểu Tổ Thị thấy hắn như thế, bất giác cảm thấy bất an: "Huynh, huynh làm sao thế, Liên Tam ca ca? Huynh giận gì ta sao?"

Đáy lòng Tam điện hạ thấy vô cùng hỗn loạn, giống như trong lòng có một vùng biển, dưới biển có rất nhiều con sóng lớn, muốn phá bờ mà lên, nhưng lại vì chưa đến lúc thích hợp nên chỉ có thể bị đè xuống dưới lòng biển.

Loạn quá, bị ép đến bực bội, không biết sự mất mát từ đâu tràn trên, cũng không rõ nỗi đau này đến từ đâu... Những cảm giác này đồng loạt dâng lên bao trùm lấy hắn, khiến cho Tam điện hạ vô tình tiếp tục nói chuyện với tiểu Tổ Thị về đề tài này.

Bởi vì trong lòng phiền não, hắn mất đi kiên nhẫn đối với Tiểu Tổ Thị, hiếm khi nhíu mày nói với nàng một câu lạnh lùng: "Tùy ngươi, ta không quản được ngươi."

Liên Tống đột nhiên mất kiên nhẫn khiến Tiểu Tổ Thị hơi sửng sốt. Trong một tháng qua, dù nàng có nghịch ngợm đến đâu, hắn vẫn luôn bao dung với nàng.

Quả nhiên có muội muội dịu dàng như Quyên Nhĩ rồi nên hắn không thích người ầm ĩ như nàng nữa. Vừa nghĩ đến có thể là nguyên nhân này, Tiểu Tổ Thị không khỏi nổi giận, tay vốn đang nắm ống tay áo của Liên Tống chợt buông ra, nghiêm mặt ngồi trở lại ghế, hừ một tiếng: "Vốn cũng không cần huynh quản."

Nghĩ rồi lại thấy tức giận, đứng lên chạy rầm rầm đến cửa điện, hừ thêm một tiếng: "Vốn cũng không cần huynh quản!" Nói xong lại làm mặt quỷ, vừa tức giận vừa tủi thân, tức giận lớn hơn tủi thân chạy khỏi Điện Phù Lan.

Để lại một mình Tam điện hạ ngơ ngác ngồi ở trong điện.

-------------------------------------------------------

2.11.2022

Chị Bảy có lời muốn nói:

Tiểu Tổ Thị hôm nay: Như Hoa ~ Như Mộng ~ Là ai đa tình ~ Là ta! Tiểu Quang Thần a a!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.